Chương 30

Chương 30

Văn Quan không cười, giọng nói còn có chút nghiêm túc, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người ngu ngốc như cậu."

Tính tình u ám của Kỳ Vô Bệnh lập tức bùng phát, cậu đấm mạnh vào bàn, tiến lại gần hắn, "Anh nói ai ngu ngốc?"

Văn Quan đối diện với cậu, ánh mắt lạnh lẽo như băng, "Lá thuốc MXSW đã được bệnh viện chúng tôi đưa vào triển lãm và giải thích cách đây ba năm trước, để mọi người biết mùi và hình dạng của nó, nhằm tránh bị lừa uống nhầm."

Hắn bưng chậu cây đặt trước mặt Kỳ Vô Bệnh, "Hiện giờ nước trong này không thay đổi hình dạng, mùi cũng không bị che lấp, rõ ràng là loại thuốc gây nghiện. Cậu vẫn còn uống nó một cách ngon lành à?"

Kỳ Vô Bệnh hơi choáng váng, "Hả?"

Văn Quan híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, sự mỉa mai tràn ngập trên mặt hắn, hận không thể đá bay Kỳ Vô Bệnh, "Hả? Cậu chỉ biết nói "hả" thôi à? Ngay cả những kiến thức cơ bản cũng không biết, không cương nổi cũng là chuyện bình thường."

Miệng hắn lúc này như được khai sáng, khí thế độc địa mạnh mẽ như run chuyển trời đất, “Đầu óc cậu có bệnh thì tôi có thể hiểu được, vì đó không phải là điều cậu có thể kiểm soát. Nhưng cả trí thông minh cũng bị cậu ăn à? Uống thuốc độc như uống coca-cola, trộn ma túy với kỷ tử, táo đỏ để uống như thuốc bổ, còn rất chú trọng nữa. Làm giảm cơn buồn ngủ? Bồi bổ sức khỏe? Người bị mất trí cũng không biết chơi như cậu."

Kỳ Vô Bệnh chưa kịp phản ứng về việc lá trà có độc đã bị Văn Quan mắng cho một trận tơi tả, khiến cho lửa giận của cậu cũng bùng lên, "Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Kỳ Vô Bệnh này, tôi là Kỳ Vô Bệnh năm 27 tuổi, tôi đã chết rồi, bị xe tông chết! Mở mắt ra ở đây chưa được bao lâu! Làm sao tôi biết lá trà này là thứ gì!"

Văn Quan không nói gì nữa, im lặng một lúc rồi nhìn cậu với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chàng trai trẻ với vẻ ngoài lạnh lùng, điển trai lúc này trông không còn ngầu nữa, mà còn có chút tủi thân, khóe miệng bướng bỉnh, như thể đang tích tụ sức lực để lao vào đánh mình.

Bầu không khí căng thẳng một lúc.

Cuối cùng, bác sĩ Văn cũng tìm lại được đạo đức nghề nghiệp, bắt đầu tự kiểm điểm.

Trước mặt bệnh nhân này, hắn luôn mất kiểm soát, không châm chọc vài câu thì cảm thấy không chịu nổi, chắc là bị bệnh rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn thay đổi thái độ rất nhanh, trực tiếp bày tỏ lời xin lỗi với Kỳ Vô Bệnh, "Được, là tôi sai, tôi chưa hiểu rõ tình hình. Vậy chúng ta hãy tâm sự về cuộc sống của cậu trước khi chết đi."

Kỳ Vô Bệnh hừ lạnh một tiếng, cơn giận tới nhanh cũng đi nhanh, hắn ngồi trở lại, tựa lưng vào ghế.

Ban đầu định im lặng từ chối, mặt lạnh không nói gì, nhưng thói quen hợp tác với bác sĩ vẫn khiến cậu thỏa hiệp.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt thoáng hiện lên sự lạnh lùng không tự giác toát ra từ nội tâm.

Trong im lặng, cậu chậm rãi mở miệng.

"Trước khi chết, tôi rất xấu xa. Công việc của tôi là chủ quán bar, điều hành một quán mà mọi người đều gọi là hắc điếm, ừm... Tất nhiên, nói thẳng ra, đó thực sự là một hắc điếm*."

* Hắc điếm có thể được hiểu theo nghĩa là một cửa hàng hoặc cơ sở kinh doanh bất hợp pháp hoặc không minh bạch, có thể là nơi mà các hoạt động như lừa đảo, gian lận hoặc các hoạt động trái pháp luật diễn ra.

Kỳ Vô Bệnh cầm ly nước trên bàn lên bắt đầu uống, "Những việc tôi làm dù không đến mức tội ác tày trời, nhưng cũng gần như là vậy. Lúc đó tôi không nghĩ những việc mình làm có gì sai, vì những người trong giới của tôi đều làm vậy. Dần dần tôi cũng quen, thậm chí còn giỏi hơn, càng làm nhiều việc thiếu đạo đức hơn, sống một cuộc đời tồi tệ. Sau đó, có lẽ là quả báo, tôi bắt đầu xuống dốc, hai quán của tôi đều bị đóng cửa, và con chó đã theo tôi nhiều năm cũng đã biến mất."

"Một ngày nọ, khi tôi đang đi trên đường, một chiếc xe tải lớn lao thẳng vào tôi."

Kỳ Vô Bệnh vô thức bóp ngón tay út bên trái, bóp đến mức tạo thành vết đỏ, "Bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác đó, khoảnh khắc đó như bị kéo dài ra, ý thức vẫn rất tỉnh táo, liên tục cảm thấy đau đớn."

"Cuối cùng, khi nhắm mắt lại, thật là sảng khoái, cảm giác đó... giống như thoát khỏi một sợi dây thừng đã trói tôi quá lâu."

Cậu thở dài, "Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ, ái chà, con mẹ nó cuối cùng cũng chết rồi"."

Văn Quan nhìn cậu, "Còn tôi thì sao, trong thế giới của cậu, tôi là gì?"

Kỳ Vô Bệnh cúi đầu, không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt, mãi lâu sau cậu mới lên tiếng.

"Anh là đóa hồng mà tôi nhặt được trong bãi rác."