Chương 3

Kết thúc video call, tôi cắn ống hút cốc trà sữa dẹp lép, rồi lại cắn thành hình vuông.

Rồi lại lần nữa kéo WeChat của Giang Thời Dữ vào danh sách đen của mình.

Mặt mày ủ rũ.jpg

Cho nên công bố bạn gái cũ cũng không có ảnh hưởng gì lớn với Giang Thời Dữ, anh chỉ đơn giản là trả thù tôi, muốn tìm người tấn công tôi trên mạng chứ gì, phải không?

Vì chưa từng phải đối diện với một tình huống phức tạp như thế này nên tôi đã đăng một câu hỏi ẩn danh lên Zhihu:

[Bạn trai cũ là minh tinh, sau khi bị tôi đá anh ta lại công bố chuyện tình cảm của chúng tôi lên, anh chị em bạn dì thấy thế nào, người này đang muốn tôi bị bạo l.ực mạng đấy à?]

Online đợi mười mấy phút.

Cuối cùng cũng có một người trả lời tôi: [Chủ thớt phân tích cụ thể vấn đề đi, có thể nói rõ hơn chút không?]

Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại lần nữa chỉnh sửa lại câu hỏi.

...

Nói thật, khi nhớ đến khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi thấy lúc đó còn kịch tính hơn cả tiểu thuyết.

Ngày tỏ tình, tôi uống rượu để tăng thêm lòng dũng cảm nhưng lại không may uống nhiều quá.

Lúc đối mặt với Giang Thời Dữ, đầu óc tôi như bị nhấn nút tạm dừng, những lời đã chuẩn bị xong lại thay bằng câu ""này, ông xã"".

Sau đó tình hình đã lao thẳng xuống vực sâu.

Tôi quên sạch kịch bản tỏ tình, bắt đầu làm theo những gì mình muốn, thậm chí còn ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của anh, cười hì hì nói:

""Sao anh giống nhân vật trong sách quá vậy, em càng nhìn càng muốn ngủ.""

Vô cùng mất mặt.

Nhưng chuyện này cũng không trách tôi được.

Tôi chỉ mắc phải sai lầm mà tất cả cô gái trên thế giới đều mắc phải mà thôi.

Chủ yếu là do anh quá đẹp trai, đường cong hàm dưới cứng cáp phóng khoáng, chân dài thẳng, dáng người cao ráo rắn chắc.

Ánh đèn hỗn loạn trong quán karaoke chiếu lên mắt anh, khiến đôi mắt anh càng trở nên quyến rũ.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh cười bên tai mình, âm thanh rất nhẹ.

Giống như lông vũ lướt qua trái tim, hơi ngứa ngáy.

""Anh đồng ý."" Anh nói: ""Nhưng tiến độ này có phải nhanh quá rồi không, bạn gái?""

...

Ở bên nhau lãng mạn đến đâu thì chia tay thực tế bấy nhiêu.

Giang Thời Dữ nổi tiếng.

Anh bắt đầu trở nên bận rộn nhiều việc, chạy sự kiện, vào đoàn làm phim, tham gia chương trình truyền hình, nhận đại ngôn.

Thậm chí có rất nhiều tin tức của anh tôi phải nghe từ người khác mới biết.

Mãi mới có thể chờ đến ngày anh rảnh rỗi, chúng tôi đã bàn bạc với nhau sẽ đi công viên trò chơi, ngồi đu quay, ngắm pháo hoa, nhưng hôm đó tôi đợi từ sáng đến trưa, từ trưa đến tôi...

Cũng không thấy anh về.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm anh mới rảnh rỗi gọi video cho tôi, anh nói anh xin lỗi, anh bất ngờ có việc đột xuất.

Giọng nói anh khàn khàn mệt mỏi.

Nói được mấy câu anh đã ngủ thϊếp bên kia video.

Cánh tay hơi cong, đầu gối lên tay, cứ thế ngủ thϊếp đi.

Tôi nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, suy nghĩ rất nhiều, cũng suy nghĩ rất lâu.

Không thể phủ nhận, tôi thích Giang Thời Dữ, anh cũng thích tôi.

Nhưng chúng tôi không có tương lai.

Trong tương lai sau này, Giang Thời Dữ cuối cùng rồi sẽ vì bôn ba khắp nơi mà chia tay tôi, hoặc có thể vì tình cảm làm cản trở đường thành công mà chia tay, hoặc có thể vì gặp được người xuất sắc hơn tôi mà chia tay...

Nói tóm lại, chúng tôi sẽ chia tay.

Cho nên vì không để bản thân nhếch nhác lúc kết thúc, tôi quyết định ra tay trước.

Thế là tôi cúp máy với anh, lấy một lí do vô cùng buồn cười để kết thúc mối quan hệ này:

[Giang Thời Dữ, chúng ta chia tay đi.]

[Anh mọc mụn, xấu đi rồi.]

[Tình yêu cũng vì thế mà biến mất rồi, anh hiểu không?]

Sau đó chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh, quyết liệt đến khó tin.

...

Tôi chỉnh sửa xong câu hỏi, lại load đi load lại đến mấy lần.

Nhưng không có người trả lời.

Bao gồm cả người bạn tri kỉ ""phân tích cụ thể vấn đề"" trước đó.

Đúng lúc này đồng hồ báo thức nhắc nhở bản thảo cần phải xong nửa tiếng sau vang lên, tôi tắt Zhihu rồi mở WPS (1) lên.

(1) WPS Office là một bộ ứng dụng văn phòng cho Microsoft Windows, Linux, iOS và Android, phát triển bởi Kingsoft, một công ty phần mềm Trung Quốc có trụ sở ở Châu Hải

Cuộc sống thật không dễ dàng chút nào, tiểu thư Chu Chúc thở dài.

...

Lỗ Tấn nói, chuyện càng không muốn gặp thì càng dễ gặp.

Chuyện xưa càng muốn tránh thì càng dễ lặp lại hơn.

Tôi xuống tầng nhận đồ ăn ngoài.

Thật không may, tôi nhìn thấy người nào đó mặc áo lông màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít.

Quần dài đen tuyền hơi xắn lên để lộ cổ chân trắng đến phát sáng.

Nếu không phải trong ngực anh là bé cưng mà tôi nhớ ngày nhớ đêm đang ""meo meo"" rồi nâng chân nhỏ lên chào hỏi, chỉ dựa vào dáng vẻ ăn mặc như tội phạm này của Giang Thời Dữ thôi cũng đủ để tôi tiễn thằng nhãi này vào đồn cảnh sát một lần nữa rồi.

Tôi cúi đầu xuống, cố ý làm như không thấy anh.

Lúc đi ngang qua người anh, móng vuốt nhỏ của Giang Niệm lướt qua người tôi.

""Meo~""

""Cô Chu Chúc.""

Giang Thời Dữ cũng lên tiếng gọi tôi.

Tôi nở nụ cười công nghiệp: "Anh Giang tìm tôi có chuyện gì vậy?""

Năm ngón tay thon dài xinh đẹp của anh vuốt ve bộ lông của Giang Niệm: ""Tôi có việc phải đi công tác mấy ngày, Giang Niệm lại không đi máy bay được, cho nên có thể làm phiền em chăm sóc Giang Niệm giúp tôi không?""

""Đương nhiên là..."" Tôi kiên định không chút do dự: ""Không thể.""

Từ trước đến giờ tôi đối xử với bạn trai cũ vẫn luôn vô tình như cơn gió thổi qua lá thu.

Ừ, mặc dù bổn cô nương chỉ có đúng một bạn trai cũ.

""Quan hệ của anh với mọi người kém thế cơ à, ngoài bạn gái trước là tôi đây không thể tìm người nào nhờ chăm sóc mèo được sao?""

Giang Thời Dữ bị tôi chặn họng.

Anh im lặng một chút, sau đó mang thái độ vò đã mẻ không sợ rơi trả lời: ""Ừm, quan hệ của tôi với người khác không tốt lắm.""

""Cho nên có thể nhờ em không, bạn gái trước?""