Chương 5

Sau khi mẹ tôi kéo Giang Thời Dữ vào nhà mới nhớ ra chuyện gì đó, bà hỏi anh sao lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà chúng tôi.

Giang Thời Dữ liếʍ môi: ""Dì, con...""

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh luống cuống đến mức nào, tôi cảm thấy rất kì diệu, đồng thời cũng sợ anh nói lung tung gì đó.

Thế là tôi nghĩ thay cho anh một lời giải thích vô cùng hoàn hảo:

""Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và anh ấy là bạn đại học.""

""Quan hệ của chúng con ngày đại học rất tốt.""

""Đúng không, Thời Dữ?""

Giang Thời Dữ nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm như màn đêm.

Anh dừng lại một chút, giọng nói cũng trầm hơn:

""Đúng vậy dì.""

""Quan hệ của chúng con đúng là rất tốt.""

Mẹ tôi không ngờ lại có chuyện tốt như thế này, bà bất ngờ đến choáng váng đầu óc: ""Vậy sao, vậy cũng đừng khách sáo gọi dì nữa, gọi mẹ đi.""

Bầu không khí đột nhiên cứng lại.

Tôi: ""..."" Cứu mạng!

Ngón chân tôi cong đến mức có thể kéo được ba tòa nhà rồi.

Nhưng hình như chỉ có mình tôi xấu hổ, hai người trong cuộc không xấu hổ chút nào.

Giang Thời Dữ thậm chí còn hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

Tai anh âm thầm đỏ lên.

Anh gọi: ""Mẹ.""

""Ơi!"" Mẹ tôi như trộm được thứ gì quý giá lắm, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

...

Vì mẹ tôi và Giang Thời Dữ hận gặp nhau quá muộn cho nên đến hơn mười hai giờ mẹ tôi mới nhận ra lúc này đã ""hơi muộn"", nói tôi đưa Giang Thời Dữ về nhà:

""Một mình Tiểu Giang về nhà quá nguy hiểm, con đưa thằng bé về đi.""

Tôi bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: ""Anh ấy còn có thể gặp nguy hiểm gì chứ?""

Mẹ tôi lườm tôi một cái, lời lẽ ngay thẳng nói:

""Tiểu Giang đẹp trai như vậy chắc chắn dễ gặp nguy hiểm rồi.""

Sau đó bà lập tức đẩy hai đứa chúng tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho tôi nói.

...

Tôi u oán nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Mà Giang Thời Dữ đứng sau lưng tôi lại bật cười, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.

Khuôn mặt lạnh như băng của anh như tan ra, thay vào đó là vẻ mặt tươi tỉnh khó thấy.

Tôi bị anh cười đến đỏ cả mặt, thẹn quá hóa giận, hận không thể giẫm anh một cái:

""Cho nên rốt cuộc anh đến đây làm gì?""

""Anh đến đón Giang Niệm."" Anh vuốt ve con mèo, lông mi dài cong vυ"t che đậy cảm xúc trong mắt: ""Nhưng nghe nói em đang xem mắt nên muốn đến xem xem ánh mắt bây giờ của em như thế nào.""

""Tôi xem mắt thì có liên quan gì đến anh..."" Tôi đột nhiên không hiểu đầu cua tai nheo gì: ""Không đúng, sao anh biết tôi xem mắt?""

""Mẹ đăng lên vòng bạn bè.""

""?""

Là mẹ tôi chứ không phải mẹ anh, đừng có gọi bừa.

Tôi dừng lại một chút, tò mò nói: ""Giang Thời Dữ, anh kết bạn với mẹ tôi từ khi nào vậy?""

""Lúc còn học đại học."" Anh đột nhiên bật cười: ""Khi đó quan hệ của chúng ta không tệ, tốt đến mức có thể ngủ chung một cái giường nữa đó, không phải sao, bạn thời đại học?""

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Giang Thời Dữ có chút mờ ảo, nhưng ánh mắt nóng như lửa của anh lại vô cùng rõ ràng, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.

Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

...

Đêm đó tôi đã mơ một chuyện không thể nói được thành lời.

Tôi mơ thấy Giang Thời Dữ thời đại học và hơi thở nóng hổi của anh đang quanh quẩn bên cổ mình.

Khiến tôi cảm thấy tê dại.

Lúc tỉnh dậy mặt tôi đỏ bừng.

Tôi lại lên Zhihu đặt câu hỏi ẩn danh: [Chia tay rồi còn mơ thấy bạn trai cũ có bình thường không?] thì đột nhiên phát hiện dưới câu hỏi nặc danh lúc trước của tôi có thêm rất nhiều câu trả lời.

[Dựa vào những gì chủ thớt kể, tôi cảm thấy hai người rất ngọt đó, người ta cũng không phải đang trả thù bạn đâu.

Ừ, chủ thớt có từng nghĩ đối phương là một người không biết bộc lộ cảm xúc không?

Tôi thấy giả thuyết này cũng đúng, có một số minh tinh nam bên ngoài lạnh bên trong nóng đó. Mặc dù anh ấy không nói nhưng anh ấy công bố chuyện xưa có thể vì muốn thăm dò thái độ của fan hâm mộ và của bạn. Dù sao lúc trước người chị em cũng nói lí do chia tay có phần nào liên quan đến việc sợ tương lai của minh tinh nam kia bị cản trở mà.

Cuối cùng tôi muốn hỏi một chút, chị gái là chị dâu kia sao? Chị họ Chu sao?]

[Cao thủ đừng nói nữa, trong giới này ngoài JSY (1) ra thì còn có ai công bố chuyện cũ hậu chia tay sao?

(1) chữ cái đầu phiên âm Hán Việt của Giang Thời Dữ

Chắc chắn là chị dâu rồi!

Không ngờ chị dâu cũng như chúng ta, cũng là quỷ háo sắc thèm muốn thân thể của anh trai hu hu hu hu hu.]

[Quay lại quay lại quay lại! Đường này tôi tình nguyện gặm!]

Tôi thật sự không ngờ lớp mặt nạ này lại dễ rơi như vậy.

Tôi vội vàng xóa câu hỏi ẩn danh đi, mất mặt quá chời đất luôn rồi bà con ơi!

Nhưng đã quá muộn rồi.

Câu hỏi ẩn danh này đã bị Giang Thời Dữ chú ý đến, lại còn bị anh chụp màn hình đăng lên Weibo.

Giang Thời Dữ V: Đã xem. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Cảm ơn nhiều người đã mang cục dân chính đến như vậy, tôi đã, đang và chuẩn bị quay lại với cô Chu rồi đây.

""!!!""

Hô hấp của tôi đột nhiên dừng lại.

Tôi vô thức liếʍ đôi môi khô nứt của mình.

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng!

Sao lại bay đến trước mặt Giang Thời Dữ nhanh như vậy chứ!

Đúng lúc này Giang Thời Dữ gửi voice chat, tôi thiếu chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.

Tôi phát tập ghi âm kia lên.

Giọng Giang Thời Dữ hơi khàn, lại có chút gì đó hơi quyến rũ: [Cô Chu Chúc, ngày mai đi công viên trò chơi không?]

[Anh đã mua vé, đến lúc đó anh tới đón em.]

Tôi vỗ khuôn mặt nóng bừng, sau đó lạch cạch gõ chữ: [Anh nói đi là đi sao? Tôi không muốn quay lại với anh, đi công viên trò chơi với anh làm gì?]

Giang Thời Dữ lập tức trả lời.

Anh cười nhẹ một tiếng: [Sao em biết anh tìm em để quay lại? Xem ra em cũng không phải không quan tâm anh như những gì anh nghĩ.]

Tôi vừa thẹn vừa giận, gửi voice chat lại: [Anh đúng là đồ mặt dày.]

[Nên vậy mới được.] Anh dừng lại một chút, sâu xa nói: [Ai nói bạn gái anh là người mê cái đẹp chứ?]

Tôi: [...]

Ai là bạn gái của anh?

Là bạn gái trước nhé được không?

...

Tôi vẫn đến công viên trò chơi với Giang Thời Dữ.

Các vị đừng hiểu lầm.

Tôi chỉ muốn đi xem người này lại muốn làm gì thôi.

Ừ, không sai, chính là như vậy.

Công viên mà Giang Thời Dữ đưa tôi đi chính là công viên chúng tôi đã định đi vào ngày hai đứa chia tay.

Tôi đứng trước cổng nhìn Giang Thời Dữ không quấn mình lại như con nhộng mà lại mặc áo phông trắng đi giày thể thao như ngày trước, vừa rực rỡ vừa chói mắt.

Tôi có chút hoảng hốt.

Tôi kéo áo anh: ""Giang Thời Dữ, anh không mặc áo lông đeo khẩu trang các thứ sao?""

Giang Thời Dữ cúi người giúp tôi kéo khẩu trang lên: ""Không mặc.""

""Phô trương như vậy, không sợ bị fan hâm mộ nhận ra sao?""

Anh im lặng một chút, sau đó nghiêm túc nhìn tôi: ""Nhận ra cũng không sao, để bọn họ chúc chúng ta sớm quay lại cũng tốt mà?""

Đột nhiên anh đưa tay về phía tôi, ngón tay thon dài xinh đẹp.

""Có thể nắm tay không, cô Chu Chúc?""

Tôi không nói gì.

Sau mấy giây nhìn không chớp mắt, cuối cùng tôi cũng không chống lại được sự mê hoặc đó mà nắm lấy tay anh.

...

Đã lâu rồi chúng tôi không yên lặng đi với nhau như thế này.

Tôi và Giang Thời Dữ đều có tâm sự riêng, chúng tôi yên tĩnh lắng nghe nhịp tim của mình.

Hoàng hôn xuất hiện, ánh nắng phản chiếu vào đôi mắt Giang Thời Dữ, rực rỡ mà ấm áp: ""Chu Chúc, anh xin lỗi.""

""Lúc trước anh không biết em lo lắng nhiều như vậy, là anh không cho em được cảm giác an toàn.""

""Nhưng bây giờ anh đang cố gắng.""

""Những chuyện em lo cũng sẽ không xảy ra.""

""Anh sẽ không để chuyện phải lựa chọn giữa em và sự nghiệp xảy ra, anh đã gặp hơn nửa minh tinh nữ ở giới giải trí, nhưng anh chỉ thích một mình em.""

""Không phải là không cam tâm do bị đá, mà là anh thật sự vẫn rất thích em.""

Ánh mắt anh sáng rực như muốn đốt cháy người khác: ""Vậy nên anh có thể theo đuổi em không?""

Một lúc lâu sau tôi cũng không nói chuyện.

Giang Thời Dữ có chút nóng vội, anh lập tức nói: ""Chuyện đó, ngày nào anh cũng dưỡng da.""

""Anh cũng đã mua bảo hiểm khuôn mặt.""

""Cho dù già rồi anh cũng sẽ là ông lão đẹp trai nhất...""

Tôi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Tôi nói: ""Được.""