Chương 16

Mẹ kế của tôi bắt đầu gọi cho tôi một cách điên cuồng

Cha tôi cũng vậy.

Lúc đầu, họ có còn giữ gìn thể diện bậc làm cha làm mẹ.

Sau đó, cha tôi bắt đầu la mắng tôi.

"Ngụy Nghiên, con làm sao vậy?"

"Con vẫn còn là con gái của cha sao? Con có biết chuyện gì đang xảy ra với công ty của cha không?"

"Nhờ phúc của con! Mà không ít đối tác làm ăn với cha đã rút lui!"

"Con bảo Đường gia lập tức dừng lại, con có nghe không?!"

Tôi không quan tâm những lời chửi rủa vì vậy cũng không bao lâu thì người đã từng cao cao tại thượng như cha tôi lại ăn nói khép nép với tôi.

"Nghiên Nghiên, con là con gái của cha."

"Con sẽ không muốn nhìn thấy cha mình phá sản, phải không?"

"Phòng của con, cha và mẹ đã dọn dẹp lại xong rồi, mấy ngày nữa con về ở?"

Sau đó, tôi nghe tin cha và mẹ kế của tôi đang cãi nhau.

Thực ra không phải tôi định hỏi thăm mà là tai tiếng họ làm đã khiến dư luận bàn tán xôn xao. Mẹ kế của tôi đã tung tin tôi là con gái của tiểu tam trong suốt bao nhiêu năm mà này chẳng biết tại sao lại đột nhiên được giải thích một cách rõ ràng .

Cuộc điện thoại cuối cùng tôi nhận được là của mẹ kế đang khóc gọi cho tôi.

Xin tôi tha thứ cho bà ta, mong tôi bỏ qua cho bà ta.

Lúc đó, tôi đang thu dọn những thứ cuối cùng trong nhà. Dưới nhà dường như xe cộ qua lại tấp nập, tiếng còi xe kêu inh ỏi vang cả bầu trời.

Tôi chợt nhớ ra.

Vào một đêm lúc tôi học cấp ba đang trong quá trình chạy nước rút, tôi đột nhiên phát sốt nhưng lại muốn ăn khuya món sủi cảo nhân tôm ở quán Tụ Phúc. Cha tôi bảo tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi ông ấy đặt cuốn sách trên tay xuống bất chấp trời đang mưa lớn mà đi mua nó cho tôi.

......

Tôi chính thức ổn định cuộc sống vào cuối năm.Tôi chuyển đến một ngôi nhà mới và tìm một công việc khác.

Trước cửa công ty có một chiếc ô tô sang trọng, lúc đầu tôi còn tưởng là sếp lớn nào đó đến bàn chuyện hợp tác cho đến khi cửa sổ xe được hạ xuống từ từ.

Đó là anh trai của Hứa Nhất.

Anh ấy vẫn mỉm cười lịch sự với tôi, dưới cặp kính gọng vàng, anh ấy luôn tinh tế và lịch sự.

"Cô Ngụy, cô có thời gian không? Lão gia nhà tôi muốn gặp cô."

Thực ra, tôi đã nghĩ đến ngày này. Giai cấp luôn là hố sâu ngăn cách giữa người và người, cho dù họ từng nghĩ nó có ngây thơ đến đâu.