Chương 9

Đèn màu trên đỉnh xe cảnh sát liên tục nhấp nháy.

Tôi kéo áo khoác trên người,thẩn thờ,nhìn chằm chằm mặt đường ướt sũng .

" Cô Ngụy , đã không còn việc gì, hiện tại cô có thể quay về."Ngày mai phiền, cô quay lại cục cảnh sát một lát , chúng tôi cần biết tất cả mọi hành tung của cậu Đường trong khoảng thời gian mất tích."

Đường Hữu Hạc.

Vừa rồi tôi mới biết được, tên thật của Hứa Nhất.

Tôi đồng ý một tiếng, vẫn không nhịn được nhìn lại về phía cục cảnh sát.Hứa Nhất đang tựa vào một bên vách tường, không nhìn tôi, mà lại cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất.

Vừa rồi có đưa vào một cô gái say rượu , không chừng nhìn thấy mặt cậu ta đẹp mắt lại thuận miệng đùa giỡn với cậu ta vài câu.Cậu ta thiếu chút nữa túm lấy cánh tay của người ta mà vứt xuống.

Đêm hè , không biết tại sao trời mưa lại lạnh thấu xương, trước cục cảnh sát bỗng nhiên dừng hai chiếc xe Rolls-Royce.Một người đàn ông có khí chất hơn người vội vàng từ ghế phụ xuống xe , đi thẳng vào đồn cảnh sát.

Nhìn thấy Hứa Nhất,người đàn ông đột nhiên tiến lên mạnh mẽ ôm lấy cậu ta.

"Hữu Hạc, Hữu Hạc, em không bị sao, thật là tốt...".

"Em biết không, tất cả mọi người đều cho rằng em đã chết."

Hứa Nhất để mặc cho người đàn ông đó ôm , sau đó có lẽ cậu ta thấy khó chịu liền một cái đẩy người ta ra.

"Được rồi, bẩn không bẩn."

Người đàn ông cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ bả vai anh.

"Không cần phải nói gì, ."Ông cụ rất vui mừng”.

"Tất cả mọi người đểu đang chờ em đấy." Cơ thể thế nào? Đầu còn đau không?"

Anh ta đưa Hứa Nhất đi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đứng ở cổng cảnh sát, nhìn bọn họ.

Trong nháy mắt, tôi và Hứa Nhất nhìn nhau.

Đôi mắt đen nhánh của cậu ta nhìn tôi không hề che dấu, một lúc lâu sau, lại nhẹ nhàng liếc qua.

Tôi không biết việc tôi không cam lòng đến từ đâu,cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.

Hứa Nhất đã từng là một kẻ ngốc,liệu tôi sẽ thích một ... kẻ ngốc?

Lúc có phản ứng lại, tôi đã bước đến ngăn cản bọn họ.

"Hứa Nhất, cậu thật sự không nhớ cái gì sao?"

Tôi ngước lên nhìn cậu ta.

Vì thế trong nháy mắt ,ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.

Sắt mặt bình thản của Hứa Nhất chạm đến trái tim tôi, từ từ, từ từ rơi xuống.

"Ừm."."

Giống như không muốn lãng phí một lời nào trên người tôi.

" Trước đây cậu đã từng ở nhà của tôi,tôi...".

"Xin chào Cô, cảm ơn cô trong khoảng thời gian qua đã chăm sóc cho em trai tôi , cô yên tâm, chúng tôi sẽ hậu tạ thật hậu hĩnh cho cô."

Người đàn ông bên cạnh cậu ta ngắt lời tôi.

“Không phải! Tôi không cần phải hậu tạ gì cả , chỉ là...."

Chỉ là...

Tôi muốn mở miệng nhưng không nói nên lời.

Trong đêm dài yên tĩnh, bất ngờ vang lên tiếng cười nhạo của Hứa Nhất.

"Anh ,anh cho cô ta thêm chút tiền đi."

"Nếu không cô ta cứ giữ chặt lấy em không tha, thật phiền."

Trong nháy mắt tôi sững sờ tại chỗ.

Dường như thấy tôi thất vọng và hụt hẫng , người đàn ông bên cạnh cậu ta đã cúi đầu trước tôi.

"Thật ngại quá, em trai tôi lại có tính cách này."Hôm khác tôi sẽ liên lạc lại với cô, chúng tôi nhất định sẽ đến tận cửa để cảm ơn cô."

“....”

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu.

Cho đến khi một sĩ quan cảnh sát đến và hỏi tôi có cần giúp đỡ không?.

Tôi mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Tôi đang nghĩ gì vậy?

Tôi đang nghĩ.

Vừa rồi,ánh mắt của Hứa Nhất nhìn tôi ,xem ra cũng không khác gì khi nhìn người phụ nữ say rượu kia.