Chương 7-3: Ấm áp

Thẩm Niệm không còn nơi nào để đi nên bước vào, bà Tần chỉ vào chiếc ghế gấp nhỏ trước phòng phía bắc:

“Con đem qua đây ngồi với bà đi, hôm nay thời tiết khá mát mẻ nhưng lại có muỗi, bà sẽ quạt cho con, con khỏi sợ.”

Thẩm Niệm dời chiếc ghế gấp nhỏ tới ngồi cạnh bà Tần, nhưng lại không để bà tự quạt mà cầm chiếc quạt trong tay bà và quạt cho bà.

Bà Tần không từ chối, cười khanh khách nhìn Thẩm Niệm:

“Tiểu Niệm chịu ủy khuất rồi.”

Trong ba năm này mọi người trong ngõ kỳ thật đều chăm sóc Thẩm Niệm rất tốt, đặc biệt là bà Tần, ngày nào bà cũng mời Thẩm Niệm tới nhà bà ăn cơm, khi Thẩm Niệm không đi bà cũng sẽ đưa đồ ăn qua. Ngay cả khi Thẩm Niệm bị bệnh, bà Tần cũng là người chăm sóc anh.

Thẩm Niệm sống trên thế giới này đã 14 năm, lần đầu tiên anh cảm nhận được ấm áp gia đình, nhưng không phải từ mẹ anh Du Hiểu Nguyệt cũng không phải từ cha anh Thẩm Sùng Sơn, mà là bà lão trước mặt, không có quan hệ huyết thống nào với anh.

“Mặc dù con không thích nói nhiều, nhưng con vẫn là người mà bà nhìn đến lớn lên, có thể có một số điều bà không biết, nhưng bà nhìn chỉ thoáng qua là có thể biết con có vui hay không.” Bà Tần vỗ vỗ tay anh: “Cha làm con giận à?”

Thẩm Niệm không biết nên nói gì, trầm mặc.

“Đứa trẻ kia nhìn không đơn giản, con không phải đối thủ của nó.” Bà Tần nói.

Thẩm Niệm dừng động tác, nhìn bà Tần.

Bà Tần cười: “Quá ngoan, sẽ làm cho người ta thích, bà mỗi lần nhìn thấy nó nói chuyện, nó một câu đều nói rất đúng, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.”

Thẩm Niệm không nghĩ tới bà Tần là người thứ nhất nhìn ra Cố Chấp không cư xử tốt như bề ngoài. Ngay cả bà Tần cũng có thể nhìn ra vấn đề, nhưng Thẩm Sùng Sơn chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.

“Không tốt sao?” Thẩm Niệm hỏi.

“Mặt ngoài nhìn cũng tốt, bà cũng không có mâu thuẫn gì với nó, nó chọn cái bà thích rồi nói, đương nhiên bà thấy là tốt, đứa trẻ này ai cũng thích nên trong ngõ không ai nói gì.”

Thẩm Niệm cũng biết điểm này, mỗi lần Thẩm Sùng Sơn mang Cố Chấp ra ngoài trở về đều mang theo nụ cười trên mặt, ngay cả Thẩm Niệm cũng từng nghe thấy trong ngõ một ít.

“Nhưng nó càng tốt, bà càng không yên tâm con. Ở tuổi này vốn dĩ là tuổi trẻ trâu bồng bột, nếu nó muốn nói điều gì mà con muốn nghe mà không để lộ sơ hở ra ngoài, đây không phải là sự xuất sắc của cá nhân sao?” Bà Tần nhìn Thẩm Niệm, vẻ mặt đầy đau lòng: “Bà không biết cha con có nhìn ra được không, nhưng bà biết Tiểu Niệm của bà đã chịu ủy khuất. Mấy ngày nay, nụ cười trên mặt con đều biến mất, giả vờ cười cũng không ra.”

Lúc Thẩm Niệm đi ra ngoài, anh cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, cảm xúc đều tiêu cực, nhưng giờ khắc này anh gần như đã được chữa lành nhờ lời nói của bà Tần.

“Bà à.” Thẩm Niệm nhìn bà Tần hỏi: “Con rất đáng ghét phải không?”

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Niệm có ý nghĩ như vậy, kể từ khi Du Hiểu Nguyệt làm lơ anh, Thẩm Sùng Sơn bỏ anh ở nhà một mình, ý nghĩ này cứ ám ảnh Thẩm Niệm như phát điên, nhưng anh chưa bao giờ nói ra thành lời, những gì chịu đựng được, những gì không chịu đựng được, anh đều nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên anh hỏi vấn đề này, anh cũng muốn biết đây có phải là vấn đề thật của mình hay không, nếu không thì cha anh sao có thể không yêu mẹ?

“Nói bậy.” Bà Tần nhíu mày: “Sao con có thể có ý nghĩ như vậy? Làm sao không có người thích Tiểu Niệm? Bà nhiều năm làm như vậy bỏ qua sao?”

Thẩm Niệm mỉm cười, không nói chuyện.

“Con quá hiểu chuyện, chỉ có đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.” Bà Tần đau lòng vuốt ve tóc anh: “Đứa nhỏ đó quả thực rất đứng yêu, nhưng dù sao con cũng là con ruột của cha con, từ khi con được sinh ra, cha con cũng không ở nhà nhiều, chắc là không thích ứng được thân phận làm cha, không biết phải sống chung với con như thế nào, nhưng cha con không phải người xấu, có một người như vậy mới cho cha con biết cách làm cha, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, Tiểu Niệm cố gắng chủ động một chút, cha con sẽ nhìn ra.”

Thẩm Niệm im lặng hồi lâu, lắc đầu.

Không phải anh chưa bao giờ chủ động, khi còn nhỏ đã chủ động lấy lòng Du Hiểu Nguyệt, khi Thẩm Sùng Sơn về nhà anh cũng cố gắng lấy lòng ông, hy vọng bọn họ sẽ nhìn anh, nhưng tất cả đều thất bại.

Anh vươn tay ra nhưng không ai nắm lấy.

Thẩm Niệm sợ. Anh thà không có hy vọng ngay từ đầu còn hơn là thất vọng.

Thẩm Niệm từ trên ghế gấp nhỏ đứng dậy, ngồi xổm trước mặt bà Tần, quỳ xuống:

“Bà à, con muốn nằm một lát.”

“Nằm.” Bà Tần đau lòng sờ lên mặt anh, cầm lấy chiếc quạt trên tay anh, nhẹ nhàng quạt cho anh: “Tiểu Niệm đừng sợ, bà thương con.”