Chương 9-2: Dư thừa

Thẩm Niệm kinh ngạc chuyển thành lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cậu xem, cậu cũng biết nó là loại người như thế nào, cho nên theo bản năng cho rằng tôi đứng cùng nó sẽ có hại phải không?” Lương Thu nhìn Thẩm Niệm: “Đứa nhỏ này đúng là tai họa, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng sợ như vậy, chú Thẩm có biết nó như thế này không? Còn cậu, cậu không thể tiếp tục không nói gì, nếu cậu còn giống như bây giờ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị nó đùa chết.”

Thẩm Niệm không nói gì, nhưng vẻ mặt có chút thay đổi, Lương Thu ý thức được gì đó theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía sau, không biết Cố Chấp khi nào từ cửa đi vào, đứng chéo sau lưng Lương Thu nhìn bọn họ, mặc dù hắn biết bọn họ đang nói hắn, nhưng hắn vẫn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm như chưa có chuyện gì xảy ra:

“Anh Niệm Niệm, về nhà à? Em đói bụng.”

Lương Thu không khỏi chửi rủa: “Mẹ nó, mày đang quay phim ma à?!”

Cố Chấp nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội.

Lương Thu thật sự lo lắng cho sự xuất hiện của Cố Chấp, cậu muốn cùng Thẩm Niệm cùng nhau về nhà nhưng chuyến đi quá dài nên Thẩm Niệm không đồng ý, Lương Thu biết cho dù đi theo trở về cũng không giúp được gì, cậu thậm chí còn không dám đi quá xa với Cố Chấp, bởi vì ai biết hắn có chuyển sự bất mãn của cậu sang Thẩm Niệm trên người không?

Thẩm Niệm là người dù có tổn thương đến mấy cũng không lên tiếng, khi bị đối xử tệ chỉ tự mình tiêu hóa, nên dù Lương Thu không hài lòng với Cố Chấp thì ít nhất cậu sẽ không dám làm điều gì, phải xác định Thẩm Niệm sẽ không chịu nhiều ủy khuất hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hai người tách nhau về nhà, nhưng xe đạp của Thẩm Niệm trước khi vượt qua đã bị xẹp lốp, đẩy một lúc lâu mới tìm được chỗ sửa lốp, ông chủ nhìn thoáng qua lốp xe mỉm cười:

“Bạn học, cậu đắc tội người khác sao? Hình như có người cố ý đâm bánh xe.”

Thẩm Niệm vô thức nhìn về Cố Chấp, Cố Chấp đứng sang một bên cũng nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý cười, nhưng Thẩm Niệm chưa kịp nói gì thì Cố Chấp đã mở miệng:

“Anh Niệm Niệm, anh phải cảnh thận nha, tránh xa những người không nên thân thiết, nếu không sau này anh sẽ chịu thiệt thòi lớn.”

Thẩm Niệm hiểu hàm ý trong lời của Cố Chấp: Nếu sau này anh cùng Lương Thu xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ làm nhiều hơn những gì tôi làm bây giờ.

“Em làm.” Thẩm Niệm nói.

Suốt chặng đường từ trường bổ túc dọc theo đường đều không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi gặp Cố Chấp, lốp xe đã bị cố ý làm hỏng, ngoài Cố Chấp ra Thẩm Niệm không biết còn ai để nghi ngờ nữa.

“Đúng vậy.” Cố Chấp thừa nhận rõ rõ ràng ràng: “Là em làm.”

“Tại sao?”

“Thú vị.” Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm: “Không phải Lương Thu nói sớm muộn gì em cũng sẽ đùa chết anh sao? Anh ta đã nói như vậy, em làm sao có thể làm anh ta thất vọng, em không chơi lớn, thật xin lỗi vì sự đánh giá của anh ta đối với em. Anh ta nói không sai nha, em quả thực là một tai họa, nhưng anh và anh ta có thể làm gì em? Anh thậm chí còn không dám nói cho chú Thẩm biết em là loại người như thế nào? Lương Thu dám, nhưng liệu chú Thẩm có tin anh ta không?”