Chương 12-3: Thiếu tình yêu

Thẩm Niệm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Cố Chấp có thể thấy rõ tôi và cha ở chung nhà thế nào, nếu tôi và cha tôi có mối quan hệ tốt thì tôi tin Cố Chấp sẽ không làm chuyện này, ít nhất đầu tiên sẽ không tiết lộ con át chủ bài, em ấy nói rõ ràng những điều em ấy muốn, sở dĩ làm như vậy có lẽ là vì mối quan hệ của tôi và cha quá mỏng manh nên xuất một kích.”

“Chuyện này chúng ta không thể bỏ qua được.” Lương Thu tức giận đến ăn không nổi: “Thật bực bội, chúng ta phải nói cho chú Thẩm, cho ông ấy biết Cố Chấp là loại người gì.”

Thẩm Niệm không nói gì nhìn Lương Thu, nhưng rất nhanh trong ánh mắt của Thẩm Niệm, Lương Thu hiểu ra điều gì đó:

“Cậu…… Cậu đã nói rồi.”

“Ừm.” Thẩm Niệm cúi đầu, chọc trong chén cơm: “Ông ấy không tin tôi.”

“Là vì cậu nói Cố Chấp làm những chuyện đó, cho nên cha cậu mới muốn……” Lương Thu không nói tiếp, cậu thật sự cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Niệm.

Nhưng Thẩm Niệm giống như không có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí còn cười, nói:

“Tôi đánh Cố Chấp, cha tôi muốn đánh trả lại, nghĩ kỹ lại cũng không có gì sai.”

“Cái gì không sai?” Lương Thu tức giận đứng dậy, động tác của cậu quá lớn khiến ghế dựa sau lưng ngã xuống sàn nhà, cậu cũng không quan tâm, cứ như vậy đi qua đi lại trong nhà ăn: “Cậu đánh Cố Chấp là đúng rồi, do nó xứng đáng, cậu có gì sai? Dựa vào cái gì mà Thẩm Sùng Sơn đánh cậu? Cố Chấp thật sự không phải con trai của ổng sao?”

Thẩm Niệm đứng dậy đi qua đem ghế dựa đỡ lên, nói: “Không biết.”

Nếu chỉ là con trai của một người bạn, Thẩm Niệm cảm thấy Thẩm Sùng Sơn sẽ không tốt với Cố Chấp như vậy, quan hệ của ông với Du Hiểu Nguyệt cũng không đến nỗi tệ, ít nhất bọn họ có thể coi là tôn trọng nhau, nhưng bởi vì Thẩm Niệm không phải con ruột của ông, nếu nói Thẩm Sùng Sơn bên ngoài có phụ nữ khác, cũng có con, kỳ thật cũng không phải khó hiểu, nhưng Thẩm Sùng Sơn có thể nói rõ với anh.

Chẳng lẽ là sợ Thẩm Niệm không chấp nhận? Hay là không muốn tổn hại đến hình tượng của ông trong mắt người khác?

Thẩm Niệm không biết, không hiểu, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

Dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn ổn, không liên quan gì đến anh. Bản thân Thẩm Niệm cũng không muốn liên luỵ nữa, mặc kệ quan hệ của bọn họ ra sao, hòa hợp ra sao, anh không muốn trộn lẫn theo.

Sự bình tĩnh của Thẩm Niệm không nhiễm đến Lương Thu, cậu vẫn còn nóng giận, cảm thấy bất bình khó chịu, thế Thẩm Niệm chịu ủy khuất vì anh kêu oan, cậu không thể bỏ qua, quá bực bội nhưng không có cách nào tốt hơn để cho Cố Chấp cùng Thẩm Sùng Sơn một bài học.

Đánh rồi mắng? Cố Chấp hiện đang nằm trong bệnh viện.

“Không được.” Lương Thu nói: “Tôi nhất định phải cho cha cậu biết Cố Chấp là loại người gì, một đứa trẻ như vậy ở bên cạnh cha cậu, cậu không cảm thấy đáng sợ sao? Cha cậu hiện tại không tin cậu không phải không có chứng cứ sao? Chúng ta tìm được bằng chứng sẽ ổn? Chắc cha cậu sẽ tin vào điều đó?”

Những lời nói của Lương Thu có vẻ đúng, nhưng Thẩm Niệm biết rằng cho dù có đưa bằng chứng trước mặt Thẩm Sùng Sơn, ông cũng sẽ không làm gì Cố Chấp, nói không chừng bởi vì hắn thiếu tình yêu mà cho hắn càng nhiều.

Thẩm Niệm không nói lời nào, Lương Thu biết đấy không phải biện pháp tốt, yên lặng thở dài.

Chuyện hôm nay đã đủ sốt ruột, Thẩm Niệm khó lắm mới bình tĩnh trở lại, Lương Thu cũng không muốn để anh tiếp tục nói về những chuyện khó chịu này.

“Không nói nữa.” Lương Thu cười, một lần nữa ngồi xuống: “Sẽ luôn có biện pháp, cậu trước tiên ở lại nhà tôi mấy ngày đi, hai ngày nữa rồi lại nói.”

Thẩm Niệm thật sự không muốn nghĩ nữa, gật đầu: “Được.”