Chương 43

Buổi sáng hôm ấy tôi không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy đồng chí công an nào dẫn tôi đi tra hỏi. Chỉ là trải qua một đêm, tới trưa hôm sau tôi vẫn chưa được ăn gì nên chiếc bụng không ngừng kháng nghị, liên tục réo lên ồng ộc vì đói. Giữa lúc tôi nghĩ mình sắp ngất lả tại nơi này thì đột nhiên cửa phòng tạm giam mở ra, một đồng chí công an tới dẫn tôi ra ngoài nói có người nhà đến gặp. Tôi vội vã đứng dậy đi theo đồng chí công an, mới đầu tôi cứ tưởng đó là cái Nga, nhưng không ngờ lại là Trường. Vừa nhìn thấy tôi, Trường vội vã lao lại hỏi:

- An, em không sao chứ?

- Em không sao. Mà sao anh vào được đây?

- Anh chỉ có mười phút để gặp em thôi. Anh có mang cơm và vài thứ khác tới. Em cầm về phòng ăn nhé. Từ qua giờ em chưa ăn gì đúng không, anh nghe đồng chí công an nói em vẫn trong thời gian tạm giam nên đồ ăn thức uống người nhà phải chuyển vào.

Sống mũi tôi bất chợt cay xè, nghẹn giọng đáp:

- Cảm ơn anh. Em cứ tưởng...

- Tưởng gì? Tưởng anh không tin em à?

- Em...

- Anh nghĩ kỹ rồi, chắc là nhầm lẫn gì đó thôi, chứ em làm sao dính phải những chuyện như vậy được. Em yên tâm đi, công an giờ người ta giỏi lắm, sẽ điều tra ra hết thôi.

- Dạ vâng. Em cũng mong sớm điều tra ra mọi chuyện.

- Vừa nãy anh có hỏi để xin bảo lãnh em ra ngoài, nhưng không được.

Tuy trong lòng tôi còn đang rất nhiều mông lung và sợ hãi nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt Trường mà bảo anh:

- Em biết mà, chắc chắn em sẽ không sao đâu, vì em không có tội nên em không sợ.

Trường mỉm cười gật đầu. Nói chuyện với anh thêm vài câu nữa thì đồng chí công an thông báo đã hết thời gian. Hoá ra khi ở trong này, một phút trôi qua cũng vô cùng trân quý. Lúc tôi vừa đứng dậy để quay trở lại phòng tạm giam thì bỗng dưng tôi nghe được giọng nói của một người công an vang lên:

- Anh Vũ, hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây à?

Nghe thấy tên Vũ, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy bóng dáng anh ta thấp thoáng thì đã bị giục đi. Ngồi trong phòng giam tôi nghĩ mãi, tại sao Vũ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa giọng nói của người công an kia dành cho anh cảm giác vài phần kính nể. Từ bao giờ mà đối với một ông trùm xã hội đen và một người công an lại có mối quan hệ như kiểu rất thân thiết như vậy? Chẳng lẽ thiên hạ nói không sai, một tay Cao Minh Vũ có thể che nửa bầu trời?

Bụng thì đói nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ ăn được mấy miếng cơm là miệng đã khô không khốc chẳng muốn ăn nữa. Buổi chiều có hai người công an dẫn tôi đi đến phòng thẩm vấn. Vẫn là những câu hỏi như ngày hôm qua, họ yêu cầu tôi thành thật khai báo. Mới đầu giọng nói của người công an còn rất bình tĩnh, nhưng tôi cứ một mực phủ nhận nên cuối cùng anh ta đã mất đi chút ít kiên nhẫn mà chuyển sang hỏi dồn dập tôi, như muốn ép tôi phải nhận tội bằng được. Sau một hồi dài đấu tranh tâm lý với các đồng chí công an thì cuối cùng tôi cũng được đưa trở lại phòng tạm giam. Cố gắng mạnh mẽ, cố gắng kiên cường là thế nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn là những nỗi sợ bao la như biển cả. Tôi biết mình có cố gắng đấu tranh cũng chỉ cùng lắm 1 đến 2 lần nữa thôi chứ không thể đấu tranh suông bằng miệng mãi mãi. Công an người ta làm việc dựa trên bằng chứng, còn tôi thì làm gì có bằng chứng gì để chứng minh mình vô tội? Ước gì bây giờ có ai đó giúp tôi thoát khỏi chốn khốn cùng này thì tốt biết mấy. Nghĩ vậy, tự nhiên trong đầu tôi lại nghĩ đến Vũ. Anh ta nhất định sẽ có cách giúp tôi chứng minh mình trong sạch. Chỉ là, làm thế nào để anh ta giúp tôi đây? Chỉ là, tại sao anh ta lại phải giúp tôi?