Chương 53: Khẳng định là mình cầm nhầm

Đi một đoạn đường , Lữ lão nhìn sắc trời, sau đó hỏi: "Công tử, chúng ta hay là ở trong thành nghỉ một đêm?"

Tần Nghị nghe vậy, trong lòng biết chi đội ngũ này không đến lượt mình làm chủ, thế là nhìn về phía Kim Tiểu Nhị.

"Kim huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Kim Tiểu Nhị liếc hắn một cái.

Rất muốn nói với tiểu tử này , ta cũng không làm chủ nổi.

Hắn nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, hỏi: "Lộc gia, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lộc Tiểu Nguyên ngẫm lại, cuối cùng nói : "Vậy thì nghỉ một đêm."

Lúc này Tần Nghị mới hiểu được, Lộc Tiểu Nguyên mới là lão đại của cả đội ngũ.

Hoặc là tu vi cao, hoặc là bối phận cao.

Hắn suy đoán hoàn toàn chính xác.

Lộc Tiểu Nguyên sống mười vạn năm, về mặt tu vi bên trong đội ngũ tuyệt đối không ai sánh bằng.

Tần Nghị ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác thời gian còn sớm, thế là đề nghị: "Như vậy đi, chúng ta trước tiên đem ngựa đặt ở nhà trọ, sau đó ở trong thành đi dạo một vòng."

"Có thể." Kim Tiểu Nhị tiếp nhận đề nghị này.

Dao Dao nghe nói như thế càng là hai mắt tỏa sáng, đoàn phiến trong tay lay động không ngừng, cảm thấy Tần Nghị càng ngày càng nhìn thuận mắt.

"Việc này cứ giao cho ta đi." Lữ lão cười nói.

"Được." Tần Nghị gật đầu.

Sau đó mấy người đem ngựa giao cho Lữ lão, để hắn mang đến nhà trọ.

Lữ lão biểu thị rằng một lát nữa sẽ đến hội hợp cùng bọn hắn .

. . .

Trên đường phố.

Dao Dao lôi kéo Lộc Tiểu Nguyên, nơi này nhìn một chút, chỗ kia nhìn một chút, đối với những đồ vật chưa bao giờ thấy , cũng rất là hiếu kỳ.

Tần Nghị thì ở bên cạnh làm nhiệm vụ giải thích giới thiệu.

Đương nhiên, hắn còn phụ trách trả tiền.

Dao Dao cầm trong tay một cái túi thơm màu đỏ rực, con mắt đã cười đến nheo lại.

"Thật là dễ nhìn , còn rất thơm, Lộc tỷ tỷ ngươi có muốn ngửi một chút hay không?"

Lộc Tiểu Nguyên liếc nhìn nàng một cái, không thèm quan tâm cầm Chu Diệp rồi đưa tới trước mặt Dao Dao một cái.

Ý kia như đang bày tỏ: Túi thơm của ngươi dù có tốt hơn nữa, cũng không sánh bằng tiểu thảo tinh của ta.

Dao Dao nhìn chằm chằm Chu Diệp, mất nửa ngày mới thở dài.

"Thảo tinh đạo hữu mới là ngửi thơm nhất, mỗi lần đều cảm thấy muốn chảy nước miếng ." Dao Dao nói.

Chu Diệp nghe nói như thế, lập tức minh bạch.

Tiểu nha đầu này ý là đang nói, mùi thơm ngát trên người Chu Diệp hắn khiến nàng cảm thấy có vẻ như ăn rất ngon .

Thế giới quá hắc ám, nhất định phải ôm chặt đùi Lộc Tiểu Nguyên , nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tần Nghị nhìn thấy trên đường người càng ngày càng ít, lại nhìn lên sắc trời, cuối cùng nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Lộc gia, sắc trời không còn sớm, ngươi thấy chúng ta hiện tại có nên trở lại nhà trọ chưa?"

"Lữ lão không phải vẫn còn chưa đến a?" Lộc Tiểu Nguyên nhìn chung quanh, không có phát hiện thân ảnh Lữ lão .

"Bên kia." Tần Nghị chỉ vào cuối con đường.

Nhìn theo phương hướng hắn chỉ, mọi người thấy Lữ lão đang vội vàng chạy tới.

"Vậy đi thôi, vừa vặn đói rồi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Sau đó, tất cả mọi người đi tới phía Lữ lão .

Kim Tiểu Nhị đi phía sau cùng, bước chân hắn chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang lầu hai ở bên đường.

Ở nơi đó có một nam tử ăn mặc như bách tính phổ thông đang nhìn theo bọn hắn.

Khi ánh mắt giao nhau, người kia vội vàng xoay người đi.

"Có chút ý tứ." Kim Tiểu Nhị cười cười, cũng không để ý.

Có thực lực, thì cần gì lo lắng nhiều.

Đám người cùng Lữ lão nói chuyện.

"Lữ lão, thế nào?" Tần Nghị mở miệng hỏi.

"Giải quyết xong rồi, công tử, các vị, đi theo ta." Lữ lão hướng về phía Tần Nghị gật đầu, sau đó nói với mọi người .

"Vậy đi thôi."

Đám người cùng đi theo Lữ lão, đi qua mấy con phố rốt cục đến nhà trọ.

Chu Diệp nhìn lên chữ trên bảng hiệu, hắn đột nhiên phát hiện mình thế mà không biết những chữ này.

Cái này có chút xấu hổ.

Bất quá hắn phát hiện không chỉ mỗi hắn không biết những chữ này, Lộc Tiểu Nguyên, Kim Tiểu Nhị cùng Dao Dao cũng xem không hiểu những chữ này.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cân bằng.

"Đây là Duyệt Lai khách sạn, muốn vui vẻ thì nên tới đây nghỉ ngơi." Tần Nghị cười giải thích.

Chu Diệp đã lười chửi bậy.

Duyệt Lai khách sạn quả nhiên là có đại bối cảnh, lái sang tận dị giới, nghiệp vụ đúng là con mẹ nó quá khủng.

(Duyệt Lai khách sạn:những bộ phim chưởng ngày xưa quán méo nào cũng tên là Duyệt Lai khách sạn nên nó được mệnh danh là hệ thống khách sạn lớn nhất cổ đại :v)

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên mặt mũi tràn đầy lạnh nhạt gật đầu.

"Đi vào đi."

Đám người tiến vào nhà trọ, rất nhanh liền có tiểu nhị đem đám người mang vào phòng riêng dùng cơm ở lầu hai .

Cái này rõ ràng là đãi ngộ chỉ khách hàng lớn mới có .

Bất quá đối với người có được lệnh bài giám tra như Tần Nghị mà nói, bất quá chỉ dùng một câu .

"Các vị khách quan, cần gì không?" Tiểu nhị cung kính hỏi.

"Đem những đồ ăn nổi danh nhất của các ngươi lên đây." Lúc Lộc Tiểu Nguyên nói lời này, bá khí ngập tràn cả phòng.

Khóe miệng Tần Nghị đã bắt đầu co quắp .

Duyệt Lai khách sạn này, dù là trong cả nước cũng xếp hàng đầu, thu phí tự nhiên rất cao.

Đồ ăn nổi danh nhất càng quý đến mức dọa người.

Hắn có chút sợ tiền mình không mang đủ.

Lữ lão ở bên cạnh nhìn ra Tần Nghị khó xử, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tần Nghị, nhãn thần như là đang nói: Công tử yên tâm, có ta.

"Các vị khách quan còn cần gì nữa không?" Tiểu nhị nghe vậy liền cười tươi như hoa.

Lộc Tiểu Nguyên ngẫm nghĩ, nói: "Rượu tốt nhất."

"Được rồi." Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, sau đó nói : "Các vị xin chờ một lát, lập tức sẽ đem đồ ăn tới."

Tiểu nhị cung kính rời khỏi cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại.

Tần Nghị nhìn sang Lộc Tiểu Nguyên một chút, hắn không nghĩ tới vị Lộc gia này thế mà còn thích uống rượu.

Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao trò chuyện.

Nàng không chú ý tới là, Chu Diệp đã rớt xuống đất.

"Lại là một bữa tiệc lớn, nhưng vẫn không được tham dự , cái này làm người ta rất khó chịu a." Chu Diệp ngồi dưới đất, rất bực bội.

Hắn càng ngày càng muốn hóa hình.

Trong khoảng thời gian này, không được ăn uống, khiến trong lòng hắn vô cùng tưởng niệm hương vị mỹ thực .

Vừa nghĩ đến đây.

Chu Diệp thầm nghĩ, đợi đến phủ của Tần Nghị , nhất định phải chọn lựa một chút linh dược trân quý.

Như vậy sẽ hấp thụ nhiều điểm tích lũy vạn năng hơn, dùng để tăng lên tu vi.

Chắc hẳn rất dễ dàng đột phá đến Huyền Đan cảnh.

. . .

Bên ngoài.

Tiểu nhị bưng mấy đĩa rau trộn chuẩn bị đẩy cửa tiến vào.

"Ba~."

Một đạo thanh âm trầm đυ.c rất nhỏ truyền đến, tiểu nhị không chút dấu hiệu ngã xuống đất.

Sau đó, hai tiểu nhị gần đó liếc nhau, nhao nhao đưa tay tiếp đón đồ ăn.

Bọn hắn thân thủ rất tốt, không có một chút đồ ăn nào bị vẩy ra.

“Cự ly gần như vậy, có khi nào bọn hắn sẽ phát giác được không?" Một người trong đó nhíu mày, có chút lo lắng.

"Yên tâm, bọn hắn còn không lợi hại như vậy." Một người khác thấp giọng cười một tiếng.

"Hơn nữa, phía dưới quá mức ồn ào, bọn hắn nghe không được." Người kia chỉ xuống lầu một náo nhiệt , không chút nào lo lắng mà nói.

"Vậy là tốt rồi."

Sau đó, một người trong đó lấy từ ngực ra một cái bọc nhỏ, hắn mở bọc nhỏ, đổ một chút bột màu trắng vào trong thức ăn.

Bột màu trắng chạm đến đồ ăn lập tức liền hóa thành chất lỏng, khiến cho người ta nhìn không ra mảy may sơ hở.

"Ăn Bách Độc Hồng Phấn này, thần tiên cũng đừng mong sống sót." Người kia cười lạnh một tiếng.

"Ngươi đem tiểu nhị này mang đi, ta vào nhìn bọn hắn."

Nói xong câu đó, người kia đẩy cửa vào, trên mặt đầy tiếu dung cung kính.

"Làm sao tận giờ mới đến?" Tần Nghị nhìn tiểu nhị, có chút bất mãn.

"Khách quan, thực không có ý tứ, nhà bếp đột nhiên có chút quá tải, nên phải trì hoãn một lúc, xin hãy tha lỗi." Tiểu nhị mang theo áy náy không ngừng cúi đầu.

Lời nói này, giống như thật sự vậy.

Hắn trước tiên dọn ra bát đũa, sau đó lại đem thức ăn đặt tại trung ương bàn ăn.

Mà hắn thì đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn sang.

Trong lòng rất đắc ý, cảm giác chuyện này rất đơn giản.

Kim Tiểu Nhị nhìn tiểu nhị một chút, không nói gì.

Tần Nghị hướng về mấy người còn lại cười cười: "Kim huynh, Lộc gia, Dao Dao cô nương, mời các ngươi dùng bữa."

"Được." Kim Tiểu Nhị gật đầu.

Sau đó, ba người cũng không khách khí, cầm lấy đũa gắp thức ăn.

Đem một khối dưa chuột trộn để vào trong miệng, Kim Tiểu Nhị gật đầu cười nói: "Mùi vị rất không tệ."

Nghe nói như thế, tiểu nhị đứng ở cửa ra vào dần cười lạnh.

Trong lòng mặc niệm.

Ba,

Hai,

Một,

Ngược lại!

Thời gian đã tới, ba người còn rất tự nhiên, thậm chí ăn say sưa ngon lành.

Biểu lộ của tiểu nhị cứng lại.

Tâm hắn chìm xuống tận đáy cốc.

Hắn nghĩ rằng, khẳng định là mình vừa mới cầm nhầm.

Không cần hoảng hốt, còn có cơ hội, phải bình tĩnh, không thể lộ ra chút sơ hở nào.