Chương 54: Lộc gia, ngài thật là ngưu bức

Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị .

Tiểu nhị có chút hoảng sợ, bất quá ngoài mặt vẫn bình tĩnh cực kì.

Hắn nghĩ rằng, nếu mấy người này không chết, vậy khẳng định là độc dược không có hiệu quả.

Đã không có hiệu quả, vậy không cần hoảng.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trái tim nhỏ vẫn không ngừng nhảy lên.

"Rượu làm sao còn chưa lên?" Lộc Tiểu Nguyên hơi nghi hoặc một chút rồi mở miệng hỏi.

Nghe vậy tiểu nhị thở phào trong lòng , sau đó vẻ mặt áy náy nói : "Khách quan, xin chờ một lát, để ta đi thúc giục!"

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Sau đó, tiểu nhị cung kính rời khỏi phòng khách.

Chờ hắn đi rồi, Kim Tiểu Nhị nói với Tần Nghị: "Chờ một lát, các ngươi đừng ăn gì cả."

" Vì sao lại vậy?" Tần Nghị sững sờ, có chút không minh bạch.

Lữ lão nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tần Nghị bả vai, sau đó lắc lắc đầu.

Hiển nhiên, Lữ lão đã phát giác được gì đó.

"Công tử cứ nghe theo Kim công tử là được." Lữ lão thấp giọng nói.

"Được." Tần Nghị gật đầu, trong lòng cảm giác có gì không đúng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hai người bọn hắn thần sắc như thường, tiếp tục trao đổi.

Lữ lão thỉnh thoảng nhìn đám người Kim Tiểu Nhị một chút, trong lòng rất là bội phục.

Con mẹ nó rõ ràng biết đồ ăn có vấn đề, nhưng vẫn ăn như thường, còn một bộ dáng như thể đánh rắm cũng không có , thật sự quá đỉnh rồi.

Bên ngoài cửa.

Một thích khách giả dạng tiểu nhị đã tới, trong tay cầm theo hai bầu rượu.

Hai người bốn mắt trao đổi.

Tiểu nhị nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng: Hạ độc chưa?

Tiểu nhị mới tới nhẹ nhàng gật đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ khẳng định cùng hưng phấn, như thể đang biểu đạt: Ngươi yên tâm đi, đã làm thỏa đáng.

Tiểu nhị tiếp nhận hai bầu rượu.

Vừa đi đến cửa , ngẫm lại một chút, hắn lại cho vào rượu thêm chút “gia vị” .

Lắc lư bình rượu mấy lần, sau đó tiểu nhị mới lộ ra tiếu dung đi vào phòng khách.

"Các vị khách quan, rượu tới rồi." Tiểu nhị đem hai bầu rượu đặt lên bàn, cúi đầu rút lui ra cửa.

Hừ, xem các ngươi lần này có chết hay không.

Tiểu nhị rất tự tin.

Coi như Lữ lão là Huyền Hải cảnh đỉnh phong , nếu uống vào một ngụm rượu này, cũng xác định tại chỗ phi thăng, không có lựa chọn khác.

Đồng thời, trong lòng của hắn cũng vô cùng may mắn, còn tốt là mình còn phương án thứ hai, nếu không hôm nay kế hoạch đã thất bại.

"Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Ngươi không rót rượu a?" Kim Tiểu Nhị có chút bất mãn trừng mắt nhìn tiểu nhị.

Đồng thời, Kim Tiểu Nhị còn muốn bình luận tiểu nhị một câu, đúng là làm nghề thích khách mà không có tâm tí nào.

"A, được rồi." Tiểu nhị đáp ứng một tiếng.

Trong lòng của hắn không vui.

Hắn nghĩ rằng , chờ sau khi Kim Tiểu Nhị quy thiên, hắn sẽ hành hạ xác chết, hảo hảo trả thù.

Cầm lấy bình rượt, tiểu nhị lần lượt rót rượu cho mỗi người.

"Đợi một chút, chúng ta hôm nay không nên uống rượu." Thấy tiểu nhị muốn rót rượu cho mình, Lữ lão chỉ vào Tần Nghị, rồi chỉ vào bản thân, vừa cười vừa nói.

Tiểu nhị mỉm cười gật đầu.

Trong lòng thì tức giận mắng chửi.

Xem ra phương án thứ hai cũng không thích hợp lắm, phải có phương án thứ ba.

Tùy cơ ứng biến.

Trên bàn, trong chén rượu của ba người Lộc Tiểu Nguyên đều tràn đầy.

"Đến, Lộc gia, làm một chén." Kim Tiểu Nhị cầm chén rượu lên, hướng về phía Lộc Tiểu Nguyên nói.

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Sau đó, nàng cầm chén rượu lên cùng Kim Tiểu Nhị đυ.ng một cái, sau đó mời Dao Dao .

"A, hết mình nhé." Dao Dao gật đầu.

Ba người uống một hơi cạn sạch.

"Tiếu dung của tiểu nhị dần dần rõ nét hơn.

Nhưng một khắc sau, hắn phát mộng.

"Hương vị thật không tệ." Đám người tán thưởng.

Tiểu nhị nhìn bọn hắn, tiếu dung dần biến mất.

Hắn giờ phút này hoài nghi, có phải lúc mình ra cửa đợi, đã cầm nhầm đồ vật không.

Nghĩ như vậy, con mẹ nó thật đúng là có khả năng này.

"Ngươi đi cầm thêm hai bình nữa đi, nếu thêm hai bình có lẽ sẽ hạ độc chết chúng ta." Kim Tiểu Nhị nói với tiểu nhị.

Nghe vậy, biểu lộ của tiểu nhị cứng lại.

"Khách quan, ngài nói cái gì ? Làm sao mà ta nghe không hiểu?" Sắc mặt tiểu nhị có chút khó coi.

Hắn lúc này mới biết , độc dược mình mang hẳn là không sai.

Thế nhưng đã bị phát giác.

Nhưng có một điều hắn vẫn không nghĩ thông suốt, ba người Kim Tiểu Nhị đến cùng là vì cái gì mà không bị độc chết.

Muốn biết rõ, nhưng hắn không thể mở miệng hỏi được.

"Ba~!"

Tần Nghị cùng Lữ lão lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn tiểu nhị .

"Ầm!"

Tiểu nhị phản ứng cấp tốc, biết rõ bại lộ liền trực tiếp mở cửa nhảy xuống lầu một, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Đồng thời, đồng bọn của hắn phát giác được dị dạng, cũng chạy trốn.

"Ghê tởm! Vẫn là phản ứng chậm, nên trực tiếp đem hắn chém gϊếŧ!" Lữ lão có chút tự trách.

Hắn mới rồi còn muốn bắt giữ tiểu nhị, ép hỏi chủ sự sau màn , nghĩ không ra tiểu nhị kia cũng có tu vi.

Mấu chốt nhất là, hắn còn không phát giác ra được!

Lần này, nếu không có đám người Kim Tiểu Nhị, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Vừa nghĩ đến đây, Lữ lão càng thêm tự trách.

"Công tử, sự tình lần này đều tại ta, không thể sớm phát giác, nếu không phải đám người Lộc gia tu vi cao cường, chỉ sợ. . ."

"Lữ lão, việc này không thể trách ngươi, cho dù ai cũng không nghĩ tới, những người kia lại dám không kiêng kị độc chết ta ở Trấn Hải Thành." Tần Nghị khoát khoát tay, biết không phải là sai lầm của Lữ lão.

Hắn chắp tay với Lộc Tiểu Nguyên nói : "Lộc gia, lần này là nhóm chúng ta lơ là sơ suất, các ngươi không sao chứ?"

Ba người Lộc Tiểu Nguyên đều lắc đầu.

"Không có cảm giác gì, độc dược kia không có lực mấy, nếu cho thêm nhiều một chút, hoặc là đổi thành đồ cao cấp hơn, nói không chừng ăn cũng dễ chịu hơn chút." Kim Tiểu Nhị sắc mặt lạnh nhạt, thậm chí có cảm giác không ăn đủ.

Con mẹ nó tên này còn là người không a.

Lữ lão khóe miệng co giật.

"Vậy thì tốt, chờ trở lại phủ , tại hạ nhất định sẽ bồi tội." Tần Nghị sắc mặt nghiêm túc nói.

"Sự tình nhỏ ấy mà." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay, không thèm để ý chút nào.

Độc dược kia ngoại trừ có chút hương vị , đối với nàng thật sự không tạo thành tổn thương gì.

Nói đến đây, Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên đem Chu Diệp cầm lên , ngửi một cái, sau đó lấy bình rượu đổ vào miệng.

Chu Diệp nhìn nàng.

Con mẹ nó chẳng khác gì coi mình như thịt nhắm với rượu .

Rất quá đáng.

"Tốt a, bất quá chuyện này vẫn bởi vì chúng ta mà lên, khi nào trở lại phủ , ta sẽ mời các vị một bữa cơm no đủ để bày tỏ áy náy." Tần Nghị gật đầu, sau đó nói.

"Được a!" Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, bỏ bình rượu xuống sau đó nói : "Vậy đến lúc đó chuẩn bị thêm chút rượu ngon, rượu này hương vị chẳng ra sao cả."

"Tốt, trong hoàng cung có rất nhiều rượu quý lâu năm, đến lúc đó sẽ lấy ra cho Lộc gia ." Tần Nghị trực tiếp đáp ứng.

"Kẽo kẹt. . ."

Lộc Tiểu Nguyên vừa mới chuẩn bị nói tiếp, cửa lại đột nhiên mở ra, một người trung niên nam tử mặc cẩm y, cằm mọc chòm râu dài đi tới.

"Mấy vị, không biết mới xảy ra chuyện gì? Vì sao có hai người chạy vội khỏi đây?" Nam tử trung niên hỏi.

Phía sau hắn, còn có mấy thanh niên, hình như là tiểu đệ, xem ra là đến tìm hiểu sự tình .

Tần Nghị không nói chuyện, từ trong ngực móc ra lệnh bài, đặt trên bàn.

Nam tử trung niên nhìn xuống lệnh bài , lập tức con ngươi co rụt lại.

"Nguyên lai đại nhân tới từ giám tra các." Nam tử trung niên rút lui nửa bước, khom người chắp tay, thần sắc cung kính.

Mặc dù Duyệt Lai khách sạn bọn hắn đặt trong cả nước cũng có thực lực cường đại, nhưng hắn chỉ là một chưởng quỹ nhà trọ nho nhỏ, không thể đắc tội người cấp bậc cao như vậy.

"Hai người kia là thích khách, chuyên môn đến ám sát ta ." Tần Nghị từ tốn nói.

"Cái này. . . Đại nhân, chuyện đó cùng cửa hàng nhỏ này tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì! Hai người kia cũng là lần thứ nhất xuất hiện tại bản điếm a!" Chưởng quỹ tưởng rằng Tần Nghị muốn giận chó đánh mèo với Duyệt Lai khách sạn, lập tức khẩn trương.

"Tốt, ngươi đi xuống trước đi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi." Tần Nghị phất phất tay.

"Vâng." Chưởng quỹ khom người, từng bước một rút lui đến ngoài cửa, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, chưởng quỹ xanh mặt, thấp giọng nói : "Tra cho ta, hai người kia làm sao lại đưa đồ ăn cho khách nhân được? ! Khẳng định có nội ứng!"

Trong phòng.

Tất cả mọi người không nhúc nhích, chỉ một mình Lộc Tiểu Nguyên ăn uống thả cửa.

Cuối cùng, Lộc Tiểu Nguyên uống hết bầu rượu duy nhất còn lại, lau khóe miệng rồi cảm thán một câu: "Đáng ra nên giữ bọn họ lại , để bọn họ đưa nhiều độc dược hơn."

Tần Nghị nghe nói như thế, cười rất miễn cưỡng.

Hắn chỉ muốn nói với Lộc Tiểu Nguyên: Lộc gia, ngài thật là ngưu bức.