Chương 39: Vội vã họp chợ 2

Thức gần cả đêm, làm hai đợt, đầy bốn chậu gốm lớn, khi trời vừa mới hửng sáng, đợt thứ hai cũng vừa được đông lại, Tang La dùng dao tre cắt thành từng miếng vuông, bỏ từng miếng từng miếng một vào hai thùng gỗ mượn từ Trần gia, tròn ba mươi hai miếng, mọi góc mọi ngách trong thùng đều không bị lãng phí, đặt cùng với nhau, đợi đến phiên chợ dùng cho việc ăn thử.

Tưởng tượng thì rất hay, nhưng khi thật sự nhấc hai thùng đậu phụ đó lên, Tang La có cắn chặt răng đến cỡ nào vẫn vô dụng......

Quá nặng! Thứ này quá nặng.

Mấy năm cuối cùng ở kiếp trước của Tang La, vì lý do thân thể, cũng không làm nhiều chuyện quá sức, mà nguyên thân cho dù đã chịu khổ qua mấy tháng, nhưng những ngày tháng trước cơn lũ lụt đúng là mặc y phục chỉ cần duỗi tay ăn cơm chỉ cần mở miệng, bên người còn có tiểu nha hoàn hầu hạ, sao có thể là người có thể làm việc nặng?

Gánh từ trong núi đến trong thôn, còn chưa tới cửa thôn, hai vai Tang La đã bắt đầu đau, đi đường cũng rất khó khăn, hai tiểu huynh muội Thẩm An và Thẩm Ninh nhìn đến mức lo sợ bất an.

"Đại tẩu, nếu không để đệ về nhà cầm thêm một cái chậu gốm, phân một ít cho đệ và A Ninh để trong sọt cõng trên lưng?"

Đại tẩu bọn họ lúc trước sinh bệnh như vậy, suýt nữa mất mạng, mới chăm lại được hai hai ngày.

Tang La lúc đầu còn cảm thấy chính mình có thể làm được, đi được một đoạn ngắn như vậy, trong lòng nàng cũng rùng mình một cái, thể chất của nguyên thân hình như còn yếu hơn nhiều so với nàng của đời trước.

Không phải nói thân thể không khỏe đến cỡ nào, là từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng quá mức, ngày thường còn ít đi lại, chứ đừng nói đến làm việc rèn luyện, căn bản không có bao nhiêu sức lực.

Chẳng qua hôm nay hai tiểu hài tử cũng không đi tay không, mỗi đứa lưng đeo một cái sọt, bên chỗ Thẩm An là chậu gốm tương đối nặng và vài ống trúc mới làm ngày hôm qua, bên trong đựng nước đường để dùng khi có người muốn ăn thử và nước sạch để rửa tay.

Không sai, chính là ống trúc mới làm ra, đương nhiên, không phải Tang La làm, mà là lão thái thái bảo nhi tử Trần Hữu Điền làm, buổi tối Tang La đi qua thì đưa cho nàng.

Mà thứ Thẩm Ninh cõng chính là nửa sọt lá sen rửa sạch lau khô.

Cổ đại không có túi nilon, nàng cũng không thể bán đồ rồi để người ta cầm trên tay mang về nhà, suy nghĩ hồi lâu, chạng vạng hôm qua đi dạo khá xa tìm được một cái ao không chủ hái hơn ba mươi cái lá sen, còn hái mấy chục cái lá thích hợp dùng thay cốc để đựng đồ nếm thử.

Tang La nhìn đầu của hai tiểu huynh muội, nếu lại xoa thì sợ không lớn được mất, nàng cắn răng: "Không cần vậy, nửa đường ta vừa đi vừa nghỉ hẳn là cũng được."

Trong lúc nói chuyện, phía trước có người giương giọng hỏi: "Có phải là Tiểu An không?"

"Là Hữu Điền thúc!" Thẩm An hưng phấn, chạy lon ton về phía trước: "Hữu Điền thúc, là cháu, sao thúc lại ở đây? Thúc cũng đi phiên chợ sao?"

Trần Hữu Điền nhìn tiểu gia hoả kia, sau đó lại nhìn Tang thị đang gánh đồ hiện rõ vẻ vô cùng khổ cực, lòng nói nương hắn đúng là nói trúng rồi.

Hắn gật đầu: "Ta cũng đi phiên chợ mua một số đồ vật, a nãi các ngươi còn bảo ta đợi các ngươi ở cửa thôn, sợ đại tẩu các ngươi gánh không nổi bảy dặm đường, ta đến giúp một tay, ở phiên chợ cũng có thể chiếu cố một vài."

Câu sau là nói cho Tang La đang gánh đồ vật qua đây nghe.

Thật ra nguyên văn nương hắn nói là: Tang Thị này người gầy như que củi, lòng lại rất lớn, hai thùng, ta thấy ngày mai nàng đi được nửa đường là ngất ngay tại chỗ! Sáng sớm ngày mai con mang mấy quả trứng gà nhà chúng ta tích được cũng mang tới phiên chợ đổi vài đồng tiền, đi sớm một chút, đứng chờ ở cửa thôn, gặp phải liền giúp nàng gánh đồ, ở phiên chợ lại chiếu cố một chút, chúng ta làm vậy coi như không ăn không nửa bát cá của nàng.

Còn không phải là nằm ngất giữa đường sao?