Chương 3

“Đúng! Đúng! Chúng ta phải đi tìm tộc trưởng để đòi lại công bằng.”

Vương thị lau nước mắt, vội vàng gật đầu.

“Vô ích thôi.”

Trong giọng nói của Lý Hiền Đông có chút lạnh lẽo và tuyệt vọng sâu sắc:

“Phụ thân nói, Tài Vinh được Chu tú tài cách vách thu nhận làm đệ tử nhập thất rồi, còn ban cho tên Trí Viễn. Phụ thân nói, Tài Vinh có chí tiến thủ, phụ thân và mẫu thân sẽ phải giúp đỡ một tay, thế nên về sau họ sẽ ở cùng gia đình Nhị đệ.”

Người đọc sách được chính thức thu nhận làm đồ đệ và ban tên, khó trách phụ thân nàng sẽ bị ông nội gần như là đuổi ra khỏi nhà.

Lý Tiểu Hàn biết trong tộc muốn có một người đọc sách đến điên rồi.

Gia tộc Lý thị đã truyền thừa hơn trăm năm, nhưng hơn mười năm nay lại không có đến cả một vị tú tài, lúc việc đồng bận rộn thì giành nước mà lúc việc đồng nhàn rỗi thì đi lao dịch, trong tộc không có nhân tài trấn trụ, Lý tộc trưởng cũng không có mặt mũi nào để đối diện với lí chính.

Đường ca có thể được Chu tú tài thu nhận làm đệ tử nhập thất, trong tộc chắc chắn sẽ dốc sức ủng hộ hạt giống người đọc sách này.

Khó trách phụ thân nàng gần như bị đuổi ra khỏi nhà nhưng cũng chỉ có thể lén lút chạy đến trước mộ mẫu thân để khóc lóc.

Chuyện đời là vậy, bốn phía đều là ngõ cụt, không còn nơi nào để trốn.

Dù có năng nổ và có chính kiến đi nữa, Lý Tiểu Hàn cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi. Nàng chống tay vào bia mộ của bà nội, chậm rãi trượt xuống, bia đá thô ráp cọ vào tay đến phát đau, nhưng cũng không sánh được với cơn đau điên cuồng ở trong đầu.

Còn có tiếng khóc lóc than vãn của Vương thị lọt vào tai:

“Phụ thân à, sao phụ thân lại nhẫn tâm như vậy chứ. Mẫu thân, người đi sớm quá. Phụ thân Tiểu Hàn à, đều trách ta làm liên lụy đến ông.”

Giọng nói của phụ thân Lý Hiền Đông cũng đang không ngừng lặp lại:

“Tài Vinh được Chu tú tài cách vách thu nhận làm đệ tử nhập thất rồi, còn ban cho tên Trí Viễn, ban cho tên Trí Viễn…”

Lý Trí Viễn.

Lý Trí Viễn

Lý Tài Vinh, Lý Trí Viễn!

Giống như có một chiếc búa nặng nề gõ vào sâu bên trong vỏ não của Lý Tiểu Hàn.

Ánh sáng trước mắt Lý Tiểu Hàn chói lòa, vô vàn sức mạnh trong đầu đang không ngừng lôi kéo, đột nhiên, nàng đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.

Nàng đã xuyên không!

Kèm theo cơn đau đầu dữ dội, Lý Tiểu Hàn nhớ lại ký ức ở kiếp trước, nàng là người phụ trách cơ sở trồng rừng dược liệu quy mô lớn, không may bị mắc kẹt và chết trong một trận động đất, sau đó được đầu thai vào một quyển sách chủ đề khoa cử mà bản thân đã đọc.

Lý Tiểu Hàn có ký ức của hai kiếp, nhưng ở kiếp này, trước khi xảy ra cơn đau đầu vừa rồi, nàng hoàn toàn không nhớ gì về kiếp trước.

Mà cái tên Lý Trí Viễn này quá quen thuộc, chính là tên của đường đệ nàng ở kiếp trước, đồng thời cũng là tên đường huynh của nàng ở kiếp này.

Tại thôn Bình Sơn, Lý Trí Viễn và nam chính cùng học với Chu tú tài.

Nam chính thông minh, lại cần cù khắc khổ, một đường đỗ đạt đến tiến sĩ trong kỳ thi Trạng Nguyên.

Mà Lý Trí Viễn lại thi trượt ba bốn lần, cuối cùng dừng chân ở tú tài, sự đối lập này là để làm nổi bật lên nam chính ưu tú đến mức nào.

Có thể trở thành người được đặt lên bàn cân so sánh với nam chính ở giai đoạn đầu, ngoài nguyên nhân là ở cùng thời gian và không gian ra, Lý Trí Viễn cũng có ưu điểm, mà ưu điểm lớn nhất của hắn ta chính là lòng hiếu thảo.

Theo như trong sách, đại bá của Lý Trí Viễn là Lý Hiền Đông không có con trai, để cầu một đứa con trai, đại bá của hắn ta đã lên núi hái nhân sâm và bị rắn độc cắn chết.

Tuy nhiên, tại khu vực này chỉ có nhân sâm giả chứ không hề có nhân sâm thật.

Có thể nói đại bá của Lý Trí Viễn đã mất mạng một cách vô ích vì sự thiếu hiểu biết của mình.

Là trưởng tôn của Lý thị vào thời điểm đó, Lý Trí Viễn đã mặc áo tang và để tang đại bá của mình.