Chương 7

‘Rễ chính hình nón, dài khoảng năm centimet; có bốn vết cuống ở đỉnh, tượng trưng cho 4 năm tuổi; xung quanh có những khối u nhô ra, rất dày, khó bẻ gãy, màu vàng xám, lúc hít vào mới đầu sẽ có vị đắng rồi sau đó là vị ngọt.’

Lý Tiểu Hàn nhìn gốc tam thất này với ánh mắt thưởng thức, giống như đang nhìn một cái cây rụng tiền.

Tuyệt vời!

Tam thất bốn năm tuổi hoang dại là loài hoang dại có tác dụng chữa bệnh tốt nhất, là sản phẩm chủ lực của cơ sở trồng rừng dược liệu của nàng ở kiếp trước.

"Phụ thân, mẫu thân, chính là thứ này, không sai."

Nghe xong lời nói của Lý Tiểu Hàn, tâm trạng đang treo lơ lửng của Lý Hiền Đông và Vương thị đột nhiên buông xuống.

Thành công rồi, mẫu thân nói đúng, ông trời đã cho gia đình họ một con đường sống!

Vương thị bật cười, lau đi nước mắt ở trên mặt:

“Ta thấy xung quanh vẫn còn, chúng ta mau đi đào thôi.”

“Vâng, phải đào hết.”

Lý Tiểu Hàn quả quyết nói.

Tài phú do trời sinh trời nuôi, hãy để cho nàng lấy đi.

Dù sao thì tam thất đã có mấy ngàn năm lịch sử làm thuốc, nó chính là một viên ngọc sáng trong ngành y học cổ truyền nước nhà.

Sau khi hái xong tam thất, bấy giờ Lý Tiểu Hàn mới bình tĩnh lại, trái tim đang đập liên hồi cũng bình ổn trở lại.

Chỉ là vừa khóc vừa chạy, cảm xúc thể lực đều tiêu hao quá độ, cơ thể trở nên vô cùng mệt mỏi, Lý Tiểu Hàn hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Mẫu thân, phụ thân, hôm nay hái mấy cây tam thất này là đủ rồi, chúng ta đi về trước đi."

Nếu không người vừa mệt vừa mất sức như vậy, ở lại khu rừng này lâu sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Lý Tiểu Hàn, Lý Hiền Đông và Vương thị đều ngơ ngác gật đầu, xem ra hai người cũng đã quá mệt mỏi rồi.

Một nhà ba người xuống núi, Lý Tiểu Hàn nhân cơ hội nói:

"Phụ thân, đợi lát nữa tổ phụ bàn việc ở riêng, nếu con có nói gì thì hai người đều nghe theo con được không ạ?"

"Tiểu Hàn, con muốn nói gì?"

Lý Hiền Đông nói với vẻ khó hiểu:

"Con là phận tiểu bối, không nên làm trái ý tổ phụ, nếu không danh tiếng sẽ không được tốt đâu."

Ở thời đại này có đôi khi một chữ hiếu cũng có thể gϊếŧ chết một người.

Thấy Lý Hiền Đông phải chịu sự bất công trong gia đình thế kia, vậy mà ông chỉ có thể khóc lóc trước mộ mẫu thân mình, nếu không có Lý Tiểu Hàn thì ông sẽ không còn cách nào khác ngoài liều mạng đi hái nhân sâm như lời đồn.

"Phụ thân yên tâm, chỉ là tổ mẫu bảo con đi hỏi tổ phụ mà thôi."

Lý Tiểu Hàn an ủi phụ thân, sẽ không thể thay đổi được suy nghĩ của phụ thân trong một thời gian ngắn, vậy thì chi bằng mượn danh nghĩa của tổ mẫu đi.

Quả nhiên vừa nghe thấy mẫu thân của mình, Lý Hiền Đông cũng không nói gì nữa.

Đoàn người về đến nhà, những người khác của Lý gia đều đã có mặt ở nhà.

Thấy Lý Hiền Đông, đầu tiên Lý Sinh Lễ lộ ra vẻ mặt tươi cười thả lỏng, không có chuyện gì xảy ra, thanh danh được bảo vệ.

Nhưng sau khi thả lỏng, mặt mày ông ta hiện lên một tia tức giận, đại nhi tử muốn lấy cái chết uy hϊếp ôn già này sao?

Cuối cùng, sau khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Lý Hiền Đông thì tính tình cũng dịu xuống, dù sao bọn họ cũng là phụ tử, không cần phải làm ầm ĩ như vậy, khiến cho người ngoài chê cười.

Nếu không phải Lý Tiểu Hàn luôn chú ý tới tổ phụ thì đã không thể nhìn thấy những biến hoá cảm xúc của ông ta trong nháy mắt.

Ví dụ như phụ thân, mẫu thân của nàng luôn cúi đầu, chết lặng đi về phía trước, không dám đối mặt và cũng không muốn đối mặt.

Lý Tiểu Hàn tiếp tục đảo qua, người dựa vào cửa chính bếp là tổ mẫu Trần thị.

Trong tay Trần thị cầm một gáo múc nước, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt đầu tiên lộ ra một tia oán giận, sau đó chuyển thành đắc ý và vui sướиɠ không thể che giấu được.

Trong cái nhà này, người muốn chia cắt gia đình họ nhất hẳn chính là tổ mẫu Trần thị, dù sao đối với Trần thị mà nói, họ cũng chẳng khác gì người ngoài.