Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 4: Lại lừa anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, buộc mình phải dũng cảm đối diện với anh. Vẻ mặt quật cường mà tự nhiên: “Đúng vậy. Tôi mang thai. Có vấn đề gì không?”

“Kiều Tâm Uyển.” Ba chữ kia dường như là phát ra từ kẽ răng. Sắc mặt Cố Học Võ u ám tới cực điểm. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh mấy tháng trước Kiều Tâm Uyển còn ở trước mặt anh mở hộp thuốc tránh thai. Trực giác đầu tiên chính là Kiều Tâm Uyển lại đùa giỡn mình.

“Cô cũng to gan lắm.”

Cũng dám lừa anh? Suy nghĩ đó làm cho sắc mặt Cố Học Võ vô cùng u ám, khó coi làm cho người ta sợ hãi.

“Cố Học Võ.” Tay của Kiều Tâm Uyển bị Cố Học Võ nắm đến đau cũng giống như những lần trong quá khứ. Anh luôn nhìn cô với ánh mắt cứ như là nhìn một con rệp vậy.

Đáng tiếc. Kiều Tâm Uyển đột nhiên nở nụ cười diễm lệ, ánh mắt chợt lóe sáng. Ngẩng đầu với gương mặt tràn đầy quật cường nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Võ. Hàm răng đều tăm tắp ở dưới ngọn đèn hành lang càng trắng sáng hơn làm cho nụ cười càng mê người.

“Anh tức giận cái gì chứ? Đứa bé này cũng không phải của anh.”

Ánh mắt thâm thúy của Cố Học Võ hơi hơi nheo lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển có chút hoài nghi. Ánh mắt đảo qua bụng Kiều Tâm Uyển: “Không phải của tôi?”

Cô muốn lừa ai? Cô nghĩ rằng lừa tôi dễ thế sao?

“Đương nhiên. Tôi nghĩ anh cũng không mạnh mẽ như vậy một lần đã trúng.”

Cố Học Võ chớp mắt, bên trong bắt đầu dồn lên đầy giông tố. Tay Kiều Tâm Uyển càng đau hơn, trong lòng thắt lại, dùng sức rút tay ra, nhìn vẻ mặt của anh có phần đắc ý: “Tôi mới mang thai sáu tháng thôi.”

Cao giọng nói, cô kéo khóe miệng, làm cho mình nhìn thực hạnh phúc: “Đây là con của Trầm Thành.”

Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển đứng bất động ở đó. Ánh mắt đảo qua bụng Kiều Tâm Uyển, độ to cũng xấp xỉ Tả Phán Tình. Tả Phán Tình hình như cũng là mang thai tháng thứ sáu.

Trên mặt giảm đi một phần tức giận, nhưng nhìn thấy sự đắc ý trên mặt Kiều Tâm Uyển trong mắt anh lại hiện lên một tia khinh thường.

Từng nói yêu anh biết bao nhiêu, kết quả vừa ly hôn xong liền leo lên giường Trầm Thành. Hiện tại đứa bé cũng lớn rồi mà vẫn chưa nghe Trầm Thành nói sẽ kết hôn.

Trong xoang mũi ‘hừ’ lạnh một tiếng, cũng không nhìn cô, lướt qua cô đi vào trong toilet. Kiều Tâm Uyển không phải không cảm nhận được ánh mắt của Cố Học Võ, trong lòng cô rõ ràng biết anh nghĩ cô như thế nào. Cô cũng không nghĩ muốn lằng nhằng nữa.

Định kiến là điều đáng sợ nhất trên thế giới này. May mà anh tin những gì cô nói, điều này làm cho cô nhẹ nhàng thở ra. Sau khi bóng dáng của anh biến mất ở chỗ rẽ, cô cảm thấy sức lực toàn thân đều đã cạn kiệt. Đứng bất động ở đó, trên cánh tay dường như còn lưu lại dấu tay của Cố Học Võ, cô thấy hơi đau.

Trong mắt anh vừa mới chợt lóe lên tia dữ tợn, độc ác đã làm cho cả người cô mềm nhũn. Không đứng vững được. Một bàn tay kịp thời đỡ thắt lưng của cô. Cô sửng sốt một chút, quay sang liền nhìn thấy Kiều Kiệt không biết vì sao lại đến đây, còn đứng phía sau cô.

“Chị. Phục vụ nói chị đã đứng trước toilet cả buổi.”

“Chị không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Đi thôi.”

“Không có việc gì chứ?” Nhìn bộ dạng này không giống với không có việc gì: “Chị về uống nhiều canh chút đi. Về nhà em phải bảo dì Trần giúp chị bồi bổ thật tốt mới được.”

“Chị không sao mà.” Kiều Tâm Uyển đi theo anh ta rời đi, Kiều Kiệt trở mình một cái xem thường: “Vâng, nếu em không chăm sóc chị cho tốt thì anh Thành lại lo lắng. Đi thôi.”

Kiều Tâm Uyển không có ý kiến, theo Kiều Kiệt rời đi. Phía sau chỗ rẽ Cố Học Võ vừa mới đi ra, nghe được đoạn đối thoại của hai người thì lông mày vừa nhăn lại giờ hơi hơi giãn ra. Đi ra phía trước quán cà phê.

Dựa vào cửa kính bên ngoài, Kiều Tâm Uyển nhìn thấy trước mắt là những món điểm tâm đẹp đẽ, nhưng cô lại không có hứng, một chút cũng ăn không vô. Cầm cốc sữa uống một ngụm, cảm thấy được có chút chua chua. Tay cầm chiếc cốc nắm lại thật nhanh, đầu ngón tay trở nên trắng bệnh. Tim đập thật nhanh.

“Chị?” Kiều Kiệt đang uống cà phê, nhìn thế nào cũng thấy Kiều Tâm Uyển có chút không ổn: “Chị làm sao vậy? Chị không sao chứ?”

Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, cố gắng bình phục nhịp tim đang đập quá nhanh của mình. Lúc này cảm giác được đứa bé trong bụng đá cô một cái, sắc mặt cô càng trắng thêm vài phần.

Có phải con cũng cảm giác được hay không? Cố Học Võ ghét con?

Đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, cô cảm giác chỗ thai đạp kia một chút, dường như có thể nhìn thấy cục cưng ở trong bụng cô đang luyện quyền cước.

“Bé cưng ơi. . . . . .”

Một đứa con, đứa con của cô. Một đứa con mà sau này lớn lên sẽ không co ba. Bàn tay nắm chặt lấy nhau, vì sao rõ ràng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn thấy chua xót như vậy?

“Chị?” Kiều Kiệt nhìn Kiều Tâm Uyển, cô như thế này thật sự không bình thường. Phát hiện Kiều Tâm Uyển vẫn không phản ứng, cậu buông cốc cafe đang định nói cái gì thì ánh mắt lại nhìn thấy Cố Học Võ đi từ toilet ra.

Không trách được. Trong lòng đã có đáp án, Kiều Kiệt nhịn không được liền cho Cố Học Võ một ánh mắt xem thường. Nếu không phải quan hệ giữa hai nhà cho tới nay vẫn tốt đẹp thì khi nhìn anh ức hϊếp chị mình như vậy, anh ta thực sự kích động muốn đấm anh hai phát.

Cố Học Võ vừa ra liền cảm thấy ánh mắt xem thường của Kiều Kiệt, cũng không để ý tới bình tĩnh đi về chỗ Uông Tú Nga. Nhưng lúc này ở đó ngoài Uông Tú Nga còn có hai người khác. Cố Học Võ sửng sốt một chút, cả người cũng đứng bất động.

Uông Tú Nga nhìn thấy anh đi ra, vẻ mặt có phần xấu hổ nhưng rất nhanh vươn tay, ý bảo Cố Học Võ ngồi xuống: “Học Võ thật khéo. Mẹ nói đi dạo phố liền gặp dì Lý, lại đây chào dì một tiếng đi.”

“Dì Lý.” Cố Học Võ ngồi xuống cạnh Uông Tú Nga, giọng nói không cao cũng không thấp, nghe không ra lúc này đang suy nghĩ như thế nào.

“Ừ ừ. Quả nhiên là tuấn tú lịch sự.” Dì Lý nhìn Cố Học Võ vô cùng vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Uông Tú Nga: “Chị Cố thật sự rất có phúc đó.”

“Làm gì có, con gái của chị cũng rất tài giỏi mà.”

Uông Tú Nga được người ta khen con mình nên rất vui, nhiệt tình nhìn Lý Lam giới thiệu với Cố Học Võ.

“Học Võ. Đây là con gái dì Lý tên là Lý Lam.”

“Lý Lam, đây là con bác, Cố Học Võ.”

“Thị trưởng Cố xin chào.” Khóe môi Lý Lam giương lên, cười yếu ớt, vươn tay với Cố Học Võ: “Không ngờ chúng ta lại hữu duyên như vậy.”

Cố Học Võ nhìn nụ cười trên mặt cô ta, gương mặt không chút thay đổi vươn tay bắt tay cô ta, cảm giác được đầu ngón tay của cô ta xẹt qua lòng bàn tay của mình, lông mày anh nhăn chặt lại, rút tay về, ngồi vào chỗ cầm tách cà phê uống một ngụm.

“Sao vậy? Hai đứa quen nhau à?” Uông Tú Nga cũng không chú ý tới sự mờ ám giữa Lý Lam và Cố Học Võ. Toàn bộ sự chú ý đều bị lời nói của Lý Lam hấp dẫn.

“Cháu và thị trưởng Cố từng gặp mặt một lần.” Lý lam cười yếu ớt giải thích: “Mấy ngày trước cháu đi Bắc Đô công tác, trở về thì đi cùng máy bay thị trưởng Cố.”

“Vậy à? Vậy thì đúng là rất khéo.” Uông Tú Nga nhìn vô cùng vui vẻ: “Hai đứa thật đúng là hữu duyên đó.”

“Đúng vậy, rất hữu duyên.” Lý Lam phụ họa, Uông Tú Nga lại vỗ vỗ tay có chút quở trách nhìn Lý Lam.

“Cháu cũng thật là, sao cứ gọi là thị trưởng Cố vậy? Đây cũng không phải ở trong quan trường. Hơn nữa về Bắc Đô cái chức thị trưởng đó cũng đâu có tính? Cháu cứ gọi tên nó là được rồi.”

Lý Lam không có đáp lời, nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Học Võ, hơi hơi cắn môi dưới, vẻ mặt có chút chần chờ: “Cái này, không hay lắm đâu.”

“Không có gì là không tốt, cũng chỉ là một cái tên thôi mà.” Tuy rằng điều kiện của con mình không tồi nhưng dù sao cũng đã từng ly hôn. Uông Tú Nga càng nhìn Lý Lam càng vừa lòng. Gia thế tốt, diện mạo cũng tốt. Về sau nhất định sẽ là vợ hiền trợ giúp Cố Học Võ.

Uông Tú Nga quay sang nhìn Cố Học Võ, đối với cái mặt lạnh của con trai đúng là không thể chịu được: “Học Võ, con nói xem.”

Cố Học Võ nhìn Lý Lam, gương mặt đã không còn tươi cười, có chút thận trọng nhìn anh, bộ dáng đó rất giống một con nai con đang hoảng sợ.

“Chỉ là một cái tên, gọi tên được rồi.”

“Cám ơn Học Võ.” Lý Lam biết nghe lời, trên mặt có phần thẹn thùng, có phần e lệ. Uông Tú Nga nhìn thấy cảnh này thì vô cùng vui vẻ, nhìn bà Lý một cái.

Bà Lý đột nhiên vỗ vỗ tay: “A. Tôi phải đứng lên thôi, vừa rồi tôi có đi lên xem mấy món trang sức mới của Chu thị. Chị Cố chị có muốn đi xem với tôi không?”

“Được.” Uông Tú Nga đứng dậy đi theo: “À phải, cháu dâu tôi đang làm ở trang sức Chu thị đấy.”

“Thật hả? Vậy thì đúng là quá giỏi. Chúng ta đi xem đi.” Bà Lý đã định đứng lên đi ra ngoài. Lý Lam cũng định đứng lên thì bà Lý đã xua tay.

“Tiểu Lam a? Con nói chuyện với Cố Học Võ đi. Hai bà già chúng ta đi dạo phố, bọn trẻ các con sẽ thấy không thú vị đâu.”

“Đúng vậy, Học Võ.” Uông Tú Nga cũng mở miệng: “Vừa rồi muốn con theo mẹ dạo phố mà cứ làm như là lấy mạng của con vậy. Bây giờ con đừng đi theo mẹ nữa, ngồi nói chuyện với Lý Lam đi. Lát nữa chúng ta quay lại.”

“Đi thôi.”

“Đi.” Uông Tú Nga sợ con mình sẽ đổi ý mất hứng bèn kéo bà Lý đi ra ngoài. Thậm chí không nhìn thấy chị em Kiều Tâm Uyển đang ngồi ở cách đó không xa.

Kiều Kiệt thì ngược lại nhìn thấy Uông Tú Nga, hàng lông mày nhíu lại, quay sang nhìn đằng sau, từ góc độ này mà nhìn thì chỉ nhìn thấy một bên mặt của Cố Học Võ, còn có cô gái ngồi đối diện anh.

Chậc chậc, Kiều Kiệt lập tức liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. Quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển đang ngẩn người thì trong lòng có chút tức giận. Vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô.

“Chị.”

“Hở.” Kiều Tâm Uyển đang trầm tư lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy gương mặt Kiều Kiệt phóng đại ở trước mặt mình. Cô có chút giật mình lùi ra phía sau, vỗ vỗ ngực.

“Kiều Kiệt, em làm gì vậy?”

“Em làm gì hả?” Kiều Kiệt không chịu nổi bộ dạng này của Kiều Tâm Uyển: “Em mới là người hỏi chị đang làm gì mới đúng, em ngồi đối diện chị cả buổi mà chị cũng không nhìn đến.”

“Chị? Chị đương nhiên có nhìn.” Kiều Tâm Uyển mất tự nhiên cầm cốc sữa lên uống một ngụm. Ánh mắt cũng thấy được Cố Học Võ đang ngồi ở quán cà phê bên kia. Còn có một cô gái ngồi đối diện anh. Khuôn mặt đó thực sự khiến Kiều Tâm Uyển sửng sốt.

Cái cốc đang cầm trong tay nhẹ bẫng, đổ lên bàn. Kiều Kiệt nhanh tay lẹ mắt bắt được. Vẻ mặt có vài phần bất mãn.

“Chị? Chị có tiền đồ chút được không?” Anh ta buông cái cốc, nhìn thấy chất lỏng màu trắng trên tay Kiều Tâm Uyển thì lại nhíu mày.

Có phải đàn ông trên thế giới đều chết sạch rồi không? Đối với Trầm Thành si tình thì Kiều Tâm Uyển làm như không thấy. Trong mắt chỉ nhìn thấy một mình Cố Học Võ. Người ta thích chị ấy thì thôi đi. Vấn đề là căn bản người ta không thích chị, vậy thì cần gì phải như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »