Chương 20: Hai Đồ Mít Ướt

“Thiếu niên, ta không ăn ngươi, ta muốn ăn thịt gà, thịt thỏ!” Cố Phán Nhi nghiêm túc sửa lời, móng vuốt lại không quá thành thật, đang rục rịch.

Cố Thanh câm lặng, đặt bát xuống, nhét một đôi đũa vào trong tay Cố Phán Nhi.

“Ăn chết ngươi con mụ lười!”

Cố Phán Nhi nhíu mày, miệng rắc rắc, xương gà lại đứt ra, đầu lưỡi linh loạt đảo, hết sức lưu loát hút hết tủy trong xương cốt, sau đó phun ra, nói thầm: “Xương cốt quá nhỏ, không có vị gì cả, vẫn là xương cốt to gặm hứng thú hơn chút!”

Tiếng đập cửa ngoài cổng lại tiếp tục, còn có một tiếng kêu yếu ớt.

Cố Thanh nhíu mày: “Ngươi ăn trước, ta đi nhìn xem.”

Cố Phán Nhi chớp mắt, lại chớp mắt, rất muốn hỏi Cố Thanh “Ngươi xác định ngươi không bị bệnh?”, nhưng nàng là người thông minh, tự nhiên sẽ không thật sự hỏi ra. Dù sao nàng nhận định người đến đây vào lúc này, trừ bỏ người nhà sát vách ra sẽ không có ai khác nữa, đi mở cửa chính là thuần túy tìm tai vạ.

Nhưng chờ Cố Phán Nhi nhìn thấy động tác của Cố Thanh, nàng lặng yên thu hồi câu nói kia về.

Thiếu niên này không quá ngốc, còn biết trèo tường nhìn xem.

An thị bưng rau dại đã nấu xong lên, không thấy Cố Thanh nên hỏi: “Đại Nha, Thanh Nhi đâu?”

Cố Phán Nhi mím miệng nhìn ra cổng, sau đó soi mói gắp một miếng rau dại lên, vẻ mặt ghét bỏ nhét vào miệng.

An thị nhìn ra cổng, vừa vặn thấy Cố Thanh dẫn Trương thị đi vào, lập tức kinh hãi đến lông tơ dựng đứng cả lên, nhưng sau khi nhìn thấy ba mẹ con Trương thị vào cửa lại khúm núm, nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.



“Bà, bà thông gia đã đến, ăn cơm chưa? Bên này vừa vặn đang ăn cơm, mau ngồi xuống ăn một chút.” An thị hơi khẩn trương, vội vàng kéo Trương thị ấn xuống ghế, sau đó cực kỳ nhanh nhẹn chạy vào phòng bếp cầm bát đũa, một loạt động tác này hoàn thành trong nháy mắt.

Chờ khi Trương thị phục hồi tinh thần lại, trước mặt đã là một bát to canh gà và thịt.

“Cái kia, bà thông gia ăn tạm, trong nhà chỉ còn lại thịt.” Nói xong ánh mắt An thị bắt đầu đỏ lên, sắp chảy nước mắt, vẻ mặt khó xử với xấu hổ.

An thị nói như vậy khiến cho Trương thị sửng sốt hồi lâu cũng không hiểu rõ.

Đây là nghèo đến chỉ còn lại thịt? Nhưng có thịt ăn còn gọi là nghèo sao? Nói không nghèo lại chỉ có thịt, nói nghèo lại có thịt ăn… Trương thị bị suy nghĩ của chính mình xoay chuyển chóng cả mặt.

“Nương, con có thể ăn không?” Tứ Nha quay mặt về phía Trương thị, nhưng tầm mắt thì không rời bỏ nổi bát thịt gà kia.

Trương thị hoàn hồn, kinh hãi đứng lên, suýt nữa làm đổ bát canh gà kia, đỏ mặt lắp bắp nói: “Không, không cần, ta ăn cơm rồi, các ngươi cứ ăn đi.”

Cố Phán Nhi lập tức liếc xéo: “Rõ ràng rất muốn ăn, đói bụng đến giống như sào trúc còn đạo đức giả! Cố Lưu Nhi, mặc kệ nương, nghe lời đại tỷ, xử lý bát thịt gà kia!”

Trương thị bị nói đến đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ lại buồn bực, bẽ cả mặt.

Cố Phán Nhi không để ý đến, ngược lại nhìn giá đỗ nhỏ ở trong lòng đối phương, trong trí nhớ của nguyên chủ, người nàng ấy yêu thương nhất chính là đệ đệ này. Nhưng đó không phải là lý do khiến cho Cố Phán Nhi tò mò, điều chân chính khiến cho nàng tò mò là một người ngốc nghếch khờ khạo lại cũng biết đau lòng, hơn nữa còn là tình cảm đặc biệt thắm thiết kia.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Cố Phán Nhi, giá đỗ nhỏ nhìn sang, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Đại tỷ tỷ.”



Cố Phán Nhi trừng mắt liếc: “Giá đỗ nhỏ, đệ gọi ta hả?”

Giá đỗ nhỏ nhếch miệng cười: “Đại tỷ tỷ, đệ tên là Bảo Nhi, không phải là giá đỗ nhỏ.”

“Dáng vẻ giống như giá đỗ nhỏ vậy, không gọi là giá đỗ nhỏ còn gọi là gì nữa?” Cố Phán Nhi mắt điếc tai ngơ với lời giá đỗ nhỏ nói, một tay kéo giá đỗ nhỏ sang, đặt lên trên đùi, bóp tay bóp chân hắn, lại lật nhìn mái tóc vừa khô lại lưa thưa, vẻ mặt ghét bỏ: “Bảo cái gì mà Bảo, dáng vẻ giống như cọng cỏ vậy! Đừng gọi là Bảo Nhi nữa, nếu như không muốn gọi là đậu giá nhỏ thì gọi là cọng cỏ nhé!”

Trương thị đỏ mắt, nhưng không chờ nàng bật khóc, An thị đã hu hu khóc trước.

“Bảo Nhi đáng thương, sao lại gầy thành như vậy, hu hu.”

Khuôn mặt vàng vọt của Trương thị co rút, trong lúc này lại không biết nên khóc hay nên đi an ủi An thị, do dự một lát dứt khoát ôm An thị khóc rống lên, thỏa sức trút ra nước mắt đau lòng.

Tứ Nha nhìn xem ánh mắt cũng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, định khóc cùng.

Cố Phán Nhi đảo mắt lạnh qua: “Làm trò gì vậy, ăn đồ của muội đi! Muốn khóc ăn no có hơi sức rồi khóc!”

Tứ Nha nhìn bên này, lại nhìn bên kia, do dự một lát, quyết định nghe theo đại tỷ tỷ, ăn xong trước rồi khóc.

Cố Phán Nhi lại nhìn người trong lòng mình, bưng một bát canh thịt lên: “Đệ cũng đừng nhìn, dù sao đệ muốn khóc cũng không có hơi sức để khóc, vẫn tiết kiệm chút hơi sức ăn canh đi!”

Giá đỗ nhỏ lập tức không nói gì, ngoan ngoãn ăn canh.

Cố Thanh trợn mắt há hốc miệng nhìn tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra, lập tức cảm thấy răng đau, có thể vui vẻ ăn thịt không. Nhìn hai người đang ôm đầu khóc lóc, rồi nhìn hai tỷ muội đang ăn đến vui vẻ, lại nhìn giá đỗ nhỏ đang lặng yên ăn canh gà, Cố Thanh ngẩn ngơ, cạn lời nhìn trời.