Chương 3: Nhẹ nhàng xoa dịu em

“ Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp của em, em lặng lẽ cụp mi, tự bao giờ làm cho trái tim tôi thêm tái tê. Em bước qua đau thương, em cứng cỏi biết nhường nào nhưng tôi biết em mệt mỏi đến nỗi em ẩn mình trong một thế giới nhỏ với từng lớp sừng bảo vệ vô cùng kiên cố ”

-Tiệp Khâm –

Trải qua một khoảng thời gian khá dài, Trần Dạ mới có thể tạm thích ứng với cuộc sống nhà bác. Hai ông bà rất tốt với cô, họ giúp cô đăng ký vào một trường Trung học gần đó, buổi sáng Trần Dạ sẽ dậy thật sớm giúp ông bác tưới nước cho đám cây cảnh mà ông rất yêu quý, sau đó lại vào bếp phụ nấu bữa ăn sáng cùng bác giúp việc. Cô loay hoay không ngớt, nhìn bóng dáng cô làm việc thành thạo trong bếp ai mà nghĩ cô mới chỉ là cô nhóc mười bốn tuổi. Sau khi làm xong bữa ăn sáng cô nhanh nhẹn chạy thẳng lên lầu, bước đến trước cánh cửa khép chặt, gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa.

“ cốc…cốc…cốc”

“ Anh Thuận ơi!”

“cốc…cốc…cốc”

“ Mẹ kiếp! Việc gì?”, người bên trong phòng quát lên, giọng khàn khàn, nghe như giọng mũi rất khó chịu.

“ Sáng rồi anh mau dậy đi! Gần trễ giờ đi làm của anh rồi”

“ Biết rồi! Mới sáng ra đã ồn ào chết được, xíu tôi xuống, kêu gì mà kêu”

Cửa phòng đối diện mở ra, Tiệp Khâm mặc bộ quân phục màu xanh, nghe tiếng quát tháo phòng bên cạnh khẽ nhíu chân mày, anh tiến lại gần Trần Dạ. Hôm nay, cô mặc một cái áo màu hồng nhạt, mái tóc được buộc lên cao hệt như đuôi ngựa, đứng ngược sáng làn da trắng hồng rạng rỡ giống như một nàng thiên sứ. Bất giác Tiệp Khâm khựng lại, thiên sứ ư, cô ấy là thiên sứ, sao mình lại có ý nghĩ nực cười này vào buổi sáng sớm được chứ.

“ Sao, vẫn chưa chịu dậy ư?”

“ Dạ!”, Trần Dạ gật đầu nhẹ với anh, đứng sang bên cạnh.

Anh gõ cửa, nói với người bên trong, giọng lạnh lùng:

“ Chú sao thế hả? Sáng ra còn tính làm ông hoàng à. Tôi cho chú mười phút mau xuống đi, không đừng trách nhé”

Chưa đợi anh bước đi, cửa đã được mở ra, người bên trong quần áo còn chưa chỉnh tề đã vội bước sau anh, nói chuyện rôm rả, liếc mắt sang thấy Trần Dạ, hắn ta còn không quên cho cô một cái lườm. Trần Dạ nhìn thấy thế nở nụ cười thật tươi đáp lại.

“ Sao món này khó ăn thế không biết! Ai làm vậy?”, Trần Thuận khó chịu đặt đôi đũa lên bàn, đôi mắt khó đăm đăm bắn về phía Trần Dạ. Cô cảm nhận được anh mắt ấy, nhưng lại giả vờ như không thấy, vẫn bình tĩnh ăn, sau đó uống một ngụm nước nuốt trôi thức ăn, còn không quên cho người đối diện một gương mặt thật thõa mãn.

“ Này, em không muốn sống nữa hả?”

“ Em muốn sống chứ. Vẫn luôn muốn, nên dù là một hạt cơm khô em vẫn thấy nó rất ngon, chỉ có người nào không sống nổi nữa mới chê thức ăn thôi”, cô đáp lời.

“ Em …em …”

Tiệp Khâm ăn xong đứng dậy nhìn hai người đang dương cung bạt kiếm về phía nhau, khẽ lắc đầu. Không biết vì lí do gì, kể từ khi Trần Dạ bước chân vào cái nhà này, thì mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Thuận chẳng mấy tốt đẹp, y như rằng thấy đối phương sống thoải mái là khắp người ngứa ngáy, nên cứ phải đấu khẩu với nhau.

“ Trần Dạ, sáng này em có đi học không?”

“ Có ạ.”

“ Vậy mau thay quần áo anh cho em quá giang một đoạn đến trường”, nói rồi anh quắc mắt nhìn sang Trần Thuận.

“ Chú bao nhiêu thứ tóc trên đầu rồi, sao vẫn hay thích tranh cải những chuyện không đâu thế! Trần Dạ là em chú đấy, đối xử với con bé sao cho giống như bậc anh cả đi. Rõ chưa?”

“ Anh hai à, em có thích tranh cải với nó đâu. Tại con nhóc này đáng ghét quá đấy chứ.”

“ Anh Thuận nói sai rồi nhé. Dù cho em có đáng ghét đến đâu so với anh vẫn tốt hơn nhiều!” cô vừa nói vừa chạy nhanh lên lầu.

“ Đó …đó anh thấy chưa. Ngày xưa nó là bị đẻ ngược nên cái miệng chui ra trước, giờ thì mồm mép lợi hại lắm nhá.”

...

Trên đường đi Tiệp Khâm liếc nhìn kính chiếu hậu không biếc bao nhiêu lần, cố tìm một chủ đề để bắt chuyện với Trần Dạ, nhưng cô có vẻ như đang bật chế độ im lặng, người lạ chớ động chạm. Anh cảm thấy rất có hứng thú với cô bé này, anh nghe cha dượng thuật lại hoàn cảnh của cô, quả thật anh hiểu được cảm giác ấy, nỗi đau đến tê tâm liệt phế khi mất đi người thân trở thành một đứa trẻ mồ côi, năm anh mười hai tuổi cũng từng là cô, nhưng anh lại không có được sự mạnh mẽ như cô, ít nhất bên cạnh anh còn có mẹ, “ mất cha còn mẹ gót con đỏ như son, mất mẹ còn cha gót con như trì” vậy mất cả cha lẫn mẹ gót con như thế nào? Có còn chăng?. Anh cảm thấy xung quanh Trần Dạ như có thứ gì đó bao phủ, anh muốn lột đi vỏ bọc ấy, anh muốn cô là cô chứ không phải vì bất cứ điều gì để cô phải chịu đựng cả.

“ Trần Dạ, anh kể cho em một câu chuyện vui nhé!”, Tiệp Ngâm liếc nhanh về phía cô, thấy Trần Dạ có vẻ đã để ý, nên anh vội nói tiếp.

“Một bé trai 3 tuổi nắm tay một bé gái 3 tuổi và nói: “Anh yêu em”.

Bé gái trả lời: “Anh có thể lo cho tương lai của chúng ta không?”

Bé trai nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta đâu phải là đứa con nít một hai tuổi nữa đâu!”

Nghe đến đây, Trần Dạ suy nghĩ vẫn vơ nên ôm bụng cười, Tiệp Khâm lại nghĩ mình bắt đầu thích kể những câu chuyện thiếu muối như thế này từ bao giờ nhỉ?, anh thấy Trần Dạ cười không ngừng, hai má cô đỏ bừng lên đôi mắt cười đến híp lại, cái miệng chúm chím giờ thì toe toét hết cả ra, trông cô thật đáng yêu, giá mà Trần Dạ cứ cười mãi như thế thì tốt biết bao nhiêu.

“ Câu chuyện này anh kể cho nhiều người nghe lắm rồi, nhưng vì cứ kể hoài nên cũng chả ai cười nữa, mà dù có cười cũng chỉ nhếch môi chứ không khoa trương được như em đâu nhé!”, miệng Tiệp Khâm nhoẻn lên

.

“ Dạ không phải, thật ra em đang liên tưởng đến cái khác.”

“ Hả … em liên tưởng tới gì?”

“ Về anh thôi”

“ À, thế anh trông buồn cười lắm à?”

“ Không tại em nghĩ anh thuộc thế hệ nào rồi, tới giờ vẫn thua đứa con nít ba tuổi”

“ Ha…ha …ha, Không phải anh thua mà chẳng qua là anh chưa tìm được đối tượng phù hợp thôi.”

“ Thế sao?”

“ Thì là thế thật mà”



Trần Dạ lại nằm mơ trong giấc ngủ, cô thấy mình đang đi trên một cánh đồng, cánh đồng ấy thật là rộng, cô có thể nghe được cả tiếng gió, tiếng vo ve của côn trùng, dưới chân là tầng tầng lớp lớp bùn bám chặt vào, trong lãng đảng mây mờ cô thấy một bóng hình từ xa, bản năng thôi thúc cô bước về phía trước, cứ bước thôi dù nó có là gì, Trần Dạ hì hục chạy tới, bước thấp bước cao, bùn ngày càng nhấn chìm cô, nhưng cô mặc kệ. Cô thấy một bóng hình cao ngất, người ấy chùm khăn kín mít, đứng trên một tảng đá lớn nhìn xuống cô.

“ Bôn ba vạn dặm

Năm tháng tĩnh mịch

Một đời một kiếp cô liêu

Khói nào tỏa ra ngàn dặm

Sầu nào cho hơn nỗi lòng em”

“ Ông gì đó ơi, tại sao lại đọc bài thơ u ám này cho tôi nghe? Có gì hay sao?”

“ Kiếp này đã định, dù muốn dù không vẫn phải trải qua. Vạn sự tùy duyên tất cả phải dựa vào mình, cô gái sống trên đời này nên vì bản thân mà buông bỏ dù là nỗi đau hay sự hận thù, nếu không cô sẽ chìm đắm trong đám bùn lầy u tối này mãi”

“ Tôi không hiểu ý ông nói?”

“ Nhớ lấy…chỉ có mình mới giúp được mình thôi”

Lời người đó vừa dứt, Trần Dạ sực tỉnh giấc, cô mơ hồ nhớ lại, nhưng dường như rất mơ hồ, cũng chẳng thể ngủ lại được. Cô xuống giường xỏ dép, mặc thêm áo khoát, buổi tối ở miền Nam rất lạnh còn ban ngày thì lửa nóng cứ như thiêu đốt con người ta. Khí hậu thật là kì cục, mãi cô mới có thể thích ứng được, lúc đầu cô cũng vì kiểu khí hậu này làm cho lờ đờ, lại còn hay bị cảm mạo, người trở nên xanh xao hơn hẳn, hai mắt trở nên chũn sâu.