Chương 32

Mẹ Tiêu bận rộn tất bật trong bếp một hồi lâu, sau đó xách theo cặp l*иg giữ nhiệt đi ra khỏi nhà.

Đi đến tiểu khu mới bên cạnh quảng trường, tại khu đất trống được bao quanh bởi hàng rào bằng nhựa, vài cậu nhóc đang đeo bảo hộ đầu gối đang học trượt ván vượt chướng ngại vật theo sự hướng dẫn của một đàn anh còn trẻ tuổi. Mẹ Tiêu nhìn mấy cậu nhóc vui vẻ luyện tập, trên mặt bất chợt lộ ra một nụ cười, được một lúc, anh bạn nhỏ mặc đồng phục khoác một chiếc ghi lê màu vàng chạy đến hỏi bà: "Chào cô ạ, cô tìm ai ạ?"

Mẹ Tiêu nhìn quanh một lượt, đột nhiên vẫy tay với một đứa nhóc đang ngồi cuộn tròn ở một góc: "Tiểu Bác!"

Vương Nhất Bác đang ngồi trên một cái ghế nhựa màu đỏ của con nít, còn đang mải mê chơi game trên điện thoại, nghe thấy có người gọi tên mình, không kiên nhẫn mà cau mày. Qua hai giây, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra là mẹ Tiêu thì bị dọa cho nhảy dựng lên, không hề nghĩ ngợi mà đút điện thoại vào túi, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ bà.

"Mẹ... à dì, sao dì lại tới đây?" Nhận ra bản thân xưng hô theo thói quen cũ có chút không ổn, Vương Nhất Bác gãi gãi ót, vội sửa lại lời nói.

Mẹ Tiêu nhét cái cặp l*иg giữ nhiệt vào tay hắn: "Đây, làm chút đồ ăn cho con! Hiện tại con một thân mình ở ngoài ăn có đủ no không? Có bị lạnh không? Có cần thêm chăn mền gì không?"

Vương Nhất Bác nhận lấy, mở ra xem thử, là món thịt bò hầm khoai tây còn đang nóng hôi hổi. Ngửi xong nhịn không được thở dài: "Thơm quá đi!"

Anh bạn nhỏ kia đứng bên cạnh, vỗ vào bả vai của hắn, hâm mộ nói: "Ôi chao, có người mang đồ ăn đến cho mày luôn thích thật nha!"

Vương Nhất Bác lập tức đóng nắp cặp l*иg lại: "Đây là của tao!"

"Rồi rồi, ai thèm tranh của mày..." Anh bạn nhỏ kia hung hăng dúi đầu Vương Nhất Bác một cái, mỉm cười rồi đi ra chỗ khác.

Vương Nhất Bác bị anh bạn kia dúi đầu còn lảo đảo suýt ngã, quay đầu lại trừng bạn mình một cái, ôm thật chặt cặp l*иg giữ nhiệt ở trong ngực, trông cứ như là đang bảo vệ bảo bối.

"Tiểu Bác này, bây giờ con ở cùng với mấy đứa nhỏ này sao?" Mẹ Tiêu nhìn đám nhóc kia một lượt, lo âu hỏi. Đều là mấy đứa choai choai, còn bấm lỗ tai, có đứa còn nhuộm tóc, nhìn qua không đáng tin cậy cho lắm.

"Dạ, ở trong ký túc xá ạ, 6 người một phòng, nhưng mà chăn mền mỏng dính, làm con lạnh muốn chết." Vương Nhất Bác đáng thương nói, níu lấy ống tay áo của mẹ Tiêu nhẹ nhàng đung đưa.

"Ôi, vậy thì... Vậy thì để dì về nhà lấy chăn mền qua cho con!" Mẹ Tiêu đau lòng muốn chết, một bảo bối nhỏ bé xinh đẹp hiểu chuyện như thế này mà phải ở bên ngoài chịu khổ cực, thật không nỡ chút nào.

"À phải rồi, sao dì lại tới đây ạ?" Vương Nhất Bác biết mình đã thành công, trong lòng thầm đắc ý, thu hồi điệu bộ đáng thương, tò mò hỏi.

"Chuyện mấy ngày trước, cảm ơn con nhiều lắm... Trong lòng dì thấy không yên, nên tới thăm con một chút."

"Có chuyện gì ạ?"

"Hôm đó không phải con có đến uỷ ban để giao lại mọi việc trong tay sao, dì xin lỗi con nhiều lắm, lúc ấy dì đã không nghĩ đến mặt mũi của con... Nhưng mà sau đó con đã giúp được gia đình bác Trương việc lớn như vậy, bác ấy rất cảm kích, cho nên hôm nay dì thay mặt bác ấy đến cảm ơn con một tiếng, bác ấy còn muốn mời con một bữa cơm." Mẹ Tiêu nắm lấy tay Vương Nhất Bác, vừa xấu hổ, day dứt lại còn có chút tự hào mà nói.

"À... Không cần đâu ạ không cần đâu ạ." Vương Nhất Bác nhớ lại lúc ấy, ở trong phòng làm việc gặp được một bác gái đã lớn tuổi đang uống thuốc, vừa uống vừa nói gần đây không hiểu vì sao cứ hay bị choáng đầu. Vương Nhất Bác nhìn thấy mấy lọ thuốc ấy toàn là tiếng Anh, cầm lên đọc thử, phiên dịch lại cho bác gái kia, hoá ra toàn là thuốc giả, nhét toàn thực phẩm chức năng không tốt vào trong. Hắn vội cùng bác ấy đến chỗ người bán thuốc hỏi chuyện, cuối cùng trực tiếp lôi người này vào đồn công an để xử lý.

"Con trai và con dâu của bác Trương đều làm việc ở ngoại tỉnh, nếu lúc đó không nhờ con, có thể đã phải chịu tổn thất lớn. Tiểu Bác à, dì biết con là một đứa bé ngoan mà..." Mẹ Tiêu nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vương Nhất Bác, không biết phải nói gì cho phải. Một mặt thì đau lòng cho hắn, mặt khác thì hắn lại cùng với con trai bà...

"Dì ơi, nếu dì thật sự muốn cảm ơn con, vậy tối nay để con đến nhà mình ăn cơm được không ạ?" Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, thấy mẹ Tiêu đã hơi dao động, tranh thủ cơ hội mà tấn công.

"Chuyện này..." Mẹ Tiêu bối rối. Khó khăn lắm ba Tiêu mới nguôi giận, Chiến Chiến mới về nhà được có mấy ngày, lúc này không thể tiếp tục xảy ra mâu thuẫn...

"Con xin dì đó, con chỉ muốn nói lời xin lỗi với chú thôi có được không ạ? Không ăn cơm cũng được, con xin lỗi chú xong sẽ đi ngay!"

Mẹ Tiêu không nói gì, trong lòng thầm cân nhắc, nhưng bà không dám chắc chắn.

Vương Nhất Bác sử dụng đòn knock out, lập tức chảy nước mắt, quệt mỏ, mếu mếu máo máo, ôm lấy cánh tay mẹ Tiêu nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi..."

Ôi trời ạ, tim mẹ Tiêu mềm nhũn, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhớ lại hồi Chiến Chiến nhà mình vừa mới lên cấp ba, lưu luyến không buông tay mình, còn nói mẹ ơi con sợ lắm, không ở ký túc xá trong trường có được không... Khiến cho người làm mẹ này xúc động đến rơi nước mắt. Cuối cùng sau đó Tiêu Chiến không cần ở lại ký túc xá, hằng ngày đều được ba Tiêu đưa đi đón về.

Mọi người nói xem, làm sao có thể nhẫn tâm cho nổi.

"Ừ, vậy con đừng nhắc đến việc giữa con và Chiến Chiến..."

"Dạ dạ! Con qua nói một tiếng xin lỗi rồi đi liền!" Vương Nhất Bác vui vẻ gật đầu. Mẹ Tiêu vừa đi khỏi, hắn đã vội gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

"Alo, anh Chiến! Tối nay em qua nhà anh ăn cơm nha, mẹ cho phép rồi!"

"Em lại định bày trò gì nữa... Mới yên ổn được có mấy ngày thôi đấy." Tiêu Chiến ngoài miệng thì mắng hắn nhưng khẩu khí lại là bất đắc dĩ xen lẫn buồn cười.

"Tại em nhớ anh chứ bộ! Không thèm qua thăm em luôn..."

"Không phải hôm qua vừa gặp à?"

"Hôm qua là hôm qua, hôm qua gặp rồi thì hôm nay không cần gặp nữa sao?" Vương Nhất Bác mất hứng nói: "Anh hết yêu em rồi đúng hông?"

"Rồi rồi rồi, chút nữa gặp lại, tối rồi em đừng có mà quậy phá đấy." Tiêu Chiến cao giọng.

"Dạ dạ, hông quậy đâu ạ, em rất là ngoan ngoãn và biết nghe lời mà." Vương Nhất Bác tranh thủ thao thao bất tuyệt với Tiêu Chiến một tràng, cuối cùng cho đến khi Tiêu Chiến bị đồng nghiệp lôi đi làm việc mới chịu cúp điện thoại, hắn mới hài lòng nhìn điện thoại di động, lộ ra một vẻ mặt ngọt ngào kèm theo một nụ cười hạnh phúc.

--------------------------------

Jin: một chương nữa theo yêu cầu của bé a little passion fruit nhé 🙆🏽

♀️🙆🏽

♀️🙆🏽

♀️