Chương 2: Chờ đợi thời gian hòa giải trong bình yên

Chị Hồng từ hành lang bước đến chỗ người đàn ông, ôm tay anh ấy nũng nịu, làm bộ làm điệu để vòi vĩnh để người ta yêu thương mình:

- Giáo sư Đường lâu quá mới ghé, người ta nhớ anh muốn chết hà!

Anh ấy lắc đầu nhìn Cố Như bên trong rồi quay đầu bỏ đi cùng chị Hồng, vừa đi vừa nói lối sống của tuổi trẻ thật phóng khoáng.

Cố Như xong việc cầm khay vội rời khỏi phòng, không ngờ vừa bước ra đã bắt gặp ánh mắt quen thuộc, cái ánh mắt kiên định mà cô không thể quên được.

Cố Như mở to mắt ngạc nhiên vì sự có mặt của anh ở đây, một người đạo mạo, dáng vẻ đầy học thức đó cứ mở miệng ra là nói đạo lý vậy mà cũng tới mấy chỗ này mua vui?

Khi thấy chị Hồng khoác tay anh ta vào một căn phòng, Cố Như mới chợt nhớ những lời chị nói với mình trong phòng thay đồ. Chẳng lẽ professor mà chi ấy nói là người đàn ông này?

......o0o......

...Sáng hôm sau tại trường đại học Tây Kỳ....

Tiếng chuông vang lên báo hiệu sinh viên tập trung vào giảng đường chuẩn bị tiết học, tất cả sinh viên điều ổn định lại chỗ ngồi. Đầu tuần mà dân chúng có vẻ hơi vắng, chắc chủ nhật chơi chưa đủ đây mà.

Đến giờ tập trung rồi Cố Như mới tới trường, cô xuất hiện với áo phông mix quần baggy chạy thục mạng vào lớp học. Có cả ngày chủ nhật để học bài nhưng cô ấy luôn để gần đêm mới chịu làm, xong sáng mệt mỏi như cả thế giới mắc nợ mình, rồi chuẩn bị không kịp tới lớp trễ.

- May quá thầy chưa lên lớp, không là khỏi vô học luôn.

Vừa nói Cố Như vừa cởi cặp đặt lên ghế, nhỏ bạn chung bàn cứ nhìn chằm chằm hỏi sao lúc nào cũng đợi chuông đổ mới vào, Cố Như nói hôm qua thức khuya nên hôm nay dậy trễ.

Cô bạn vừa mở miệng ra chưa kịp phê bình đã bị Cố Như ngắt lời:

- Chỉ là chưa chọn đúng ngành mình thích thôi!

Hễ nói tới là biện minh, Ngọc Thùy chán đến không muốn nói đến nữa.

- Thứ bảy sao không đi học?

- Bận đổi ca với chị kia!

- Tối qua tao có gửi bài tập qua mày làm chưa?

Nếu cô bạn không nhắc nhở, cô sẽ không nhớ rằng hôm nay mình vẫn còn bài tập về nhà, nhưng biết rằng đã quá muộn, có làm cũng không kịp nên chỉ có thể cười trừ vì không biết nói gì hơn.

- Cứ vậy nói sao điểm cuối tuần cứ dưới trung bình, Như à! Tao e là năm nay mày không tốt nghiệp nổi đâu!

Cố Như khoanh tay đặt trước ngực, vắt chéo chân ngả lưng tựa vào ghế nói một cách thản nhiên, xem nhẹ vấn đề:

- Không sao đâu! Giảng viên của mình dễ lắm, không làm bài một ngày không sao đâu!

Ngọc Thùy bĩu môi nói:

- Giảng viên Thời vừa về hưu hôm mày nghỉ, nay giảng viên mới sẽ tới dạy thay!

Nụ cười rạng rỡ trên môi bỗng dưng vụt tắt, quay phắt sang nhìn cô bạn hỏi giảng viên mới là ai, cô bạn nói là giáo sư Đường.

- Giáo sư Đường? Cái tên này sao quen thế?

Cố Như nghiêng đầu cố nhớ lại những điều bản thân đã từng nghe trước đó.

- Tao đã nghe nói về vị giáo sư này vào năm thứ nhất và đã gặp mặt vài lần vào năm thứ hai. Tuy gọi là giáo sư nhưng thầy ấy còn rất trẻ...

Cố Như chống cằm chăm chú nghe Ngọc Thùy kể về tân giáo sư.

- Luôn định hướng mọi việc xung quanh theo cách ôn hòa, nhã nhặn nhất có thể. Nhưng chỉ cần người khác phạm một lần lỗi với ổng thì ngay lập tức sẽ quay lưng, không ngại nói ra những vấn đề làm tổn thương đối phương, có thể nói Đường giáo sư là một người sống cầu toàn, nguyên tắt và theo đuổi sự hoàn hảo.

Ngậm miệng lại rồi mở ra, tạo thành tiếng kêu khẽ để tỏ ý tiếc, Cố Như hối hận vì mình không biết kính trọng giảng viên cũ, luôn miệng chê bai thầy là “ông già khó tính, lúc nào cũng mè nheo với đống bài tập về nhà”. Giờ nghe danh giáo sư mới chán đến mức không còn tha thiết gì nữa. Môn Triết đã khó giờ người dạy còn khó hơn sao học cho nổi?

Cô ấy hít một hơi thật sâu tự nhủ với lòng giáo sư nghiêm khắc chỉ là một chiến thuật. Chắc chắn ban đầu có thể còn nhiều khó khăn, nhưng giản viên mới thường sẽ bớt căng thẳng dần theo thời gian.

Cả khán phòng, những người còn đang trò chuyện rôm rả bỗng chìm vào không gian yên tĩnh, người đàn ông mặc bộ vest đem, áo sơ mi màu nâu nhạt, không đeo cà vạt, bước vào bên trong với tập tài liệu trên tay. Tất cả sinh viên chăm chú theo dõi từng cử động của giảng viên mới.

Giáo sư bước lên bục giảng, bỏ tài liệu trên tay xuống bàn, doãn tay ra chống tay lên bàn nhìn lướt qua những người có mặt trong khán phòng.

Giây phút vị giáo sư vừa ngẩng đầu lên, Cố Như đã nhận ra ngay, không ai khác chính là ông chú bí ẩn mấy ngày trước ở hiệu sách Vân Biên, thật là oan gia ngõ hẹp!

- Tôi tên Đường Trạch, giảng viên mới của các em!

Sao hôm nay ông chú này nói ít quá vậy? Còn nhớ lúc ở công viên nói nhiều lắm mà? Đúng là kiệm lời ít nói đến mức khó tin. Bây giờ cô mới ngậm miệng lại chấp nhận sự thật, cúi gằm mặt xuống bàn tay đặt lên trán rầu rĩ.

Thật là trùng hợp, sao mà có một sự trùng hợp đến đáng sợ như vậy? Hai tuần gặp hết ba lần còn là giảng viên ngay lớp mà cô ấy học nữa.

Ngọc Thuỳ nhìn nét mặt buồn bã ủ ê của nhỏ bạn nên huých tay một cái hỏi:

- Nghĩ gì đó?

Cô ấy nói không gì.

- Các em đặt vở lên bàn! Tôi sẽ kiểm tra bài tập đã giao.

Cố Như vẫn chưa động vào một chữ, cô ấy sợ “xanh mặt” loay hoay qua lại tìm cứu viện, Đường Trạch vừa hay bước xuống bục giảng dừng bước tại bàn cô ấy.

- Vở của em đâu? Em không làm bài tập?

Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư ánh mắt không thể né tránh, cô ấy khó xử đưa tay gãi đầu nói mình quên làm rồi, hôm khác sẽ làm lại.

Ngay khi nhìn thấy Cố Như, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, không còn những lời lẽ nhẹ nhàng.

- Đứng lên! Nói chuyện với giảng viên mà ngồi như vậy hả?

Đột nhiên bị to tiếng Cố Như giật mình nhanh chóng đứng lên, mọi ánh mắt trong khán phòng điều hướng về phía cô ấy. Sinh viên truyền tai nhau bàn tán:

- Giáo sư sao vậy?

- Không làm bài tập thôi mà, có cần tức giận đến vậy không?

Lên đại học rồi, tình trạng giảng viên kiểm tra bài tập rất hiếm, nên đa số sinh viên đều không xem trọng việc này. Đường Trạch chỉ cần liếc mắt nhìn ngang, mọi người liền im lặng, ngừng việc bàn tán. Giao bài tập về nhà nhưng lại không chịu hoàn thành khiến anh vừa phiền lòng vừa có chút tức giận.

- Vì sao không làm bài tập?

- Hôm qua em mệt quá nên ngủ quên ạ.

Anh ấy liền nhớ lại lúc người khách làm chuyện không đứng đắn với Cố Như trong quán bar, ánh mắt đanh lại, khó chịu hỏi:

- Em nên hiểu vì sao mình học đại học! Mục đích là muốn tìm một công việc lương cao đúng không? Nên đừng vì chăm chỉ làm thêm mà lơ đãng việc học! Nếu đã chọn đi làm thêm thì phải biết cân bằng giữa việc đi làm và đi học. Còn nữa, Cố Như em biết em bao nhiêu tuổi không? Làm việc thì thiếu gì chỗ làm vì sao phải làm ở chỗ đó? Vì sao lại phóng đãng vậy chứ? Ăn mặc thì hở hang mặc cho đàn ông sờ mó khắp người em không thấy nhục nhã à?

Vấp phải làn sóng chỉ trích nặng nề như vậy khiến Cố Như tức giận trừng mắt nhìn Đường Trạch. Những câu nói vô ý trong lúc tức giận đó lại vô tình trở thành tiêu đề để cả khán phòng bàn luận.

Bị sỉ nhục, chê bai trước mặt cả lớp cả chục người kia theo cách xúc phạm khiến cô ấy tổn thương, Cố Như rất mất mặt rất xấu hổ, tính khí vốn nóng nảy không giỏi kiềm chế cảm xúc, nên khi nghe những điều không đúng về mình cô ấy không hề kiêng nể mà bật lại lập tức:

- Cái đó là chuyện đời tư của em, thầy không được xen vào! Làm giáo sư thì hay lắm chắc?

- Không hiểu cha mẹ em thế nào lại để em làm những việc này, nếu tôi mà có đứa con như em tôi đã đánh chết nó từ lâu rồi!

Bị sinh viên của mình coi thường, Đường Trạch quá tức giận, không cẩn thận mà đã nói lại một câu, không ngờ cô ấy ngấn lệ rưng rưng nước mắt nhưng chưa dám rơi xuống dù một giọt.

- Thầy biết gì mà nói? Thầy hiểu gì em hả? Em không có tiền học đại học nên phải làm công việc đó để kiếm tiền!

Khi gặp phải vấn đề phải tranh luận thỏa hiệp ý kiến, vị giáo sư ra sức bảo vệ quan điểm của bản thân mà chẳng quan tâm tới ai. Sự bảo thủ và gia trưởng của người này quá rõ ràng, dường như không thể khiến vị giáo sư thương tâm, anh ấy vẫn kiên định với lập trường của mình, vẫn cho rằng cô gái sai dù có bao nhiêu lời giải thích.

- Kiếm tiền có rất nhiều cách! Thành phố lớn này không hề thiếu công việc để em sa ngã vào con đường đó!

Giáo sư nghĩ cô sinh viên này truy lạc, ăn chơi đến mức độ đồϊ ҍạϊ nhất. Nghe đến đây Cố Như ấm ức tới nỗi bật khóc, nổi nóng trước sự cố chấp của giáo sư, cô ấy bất ngờ la hét trong nước mắt, trở nên mất kiểm soát với lời nói:

- Đủ rồi đừng nói nữa! Nếu thầy đã có thành kiến với em như vậy thì chi bằng em nghỉ học cho xong, từ nay em không học nữa, thầy vừa lòng chưa?

Vừa dứt câu, cô ấy cúi người xuống thu dọn tập sách trên bàn, Ngọc Thùy rất muốn trấn an nói cô ấy bình tĩnh, nhưng chưa kịp làm gì cô ấy đã xách cặp quay người bỏ đi ra khỏi lớp do bức xúc với giáo sư mới, tiết học bị dừng lại vì tranh cãi giữa nữ sinh với giảng viên.

Dư luận bàn tán nhiều, sinh viên trong khán phòng nhìn theo bóng lưng cô xì xào bàn tán, bàn bạc một cách rộng rãi. Đường Trạch nhìn theo bóng lưng dần xa một câu cũng không giữ lại.

......o0o......

Cố Như đi ra ngoài khung viên trường, đi đến nhà nhà xe, chống đỡ không nổi nữa tìm một góc khuất, cảm xúc vỡ òa cô ấy ngồi xổm xuống ôm mặt bật khóc liên tục.

Không có trường này thì có trường khác, cô ấy tự hỏi bản thân tại sao phải khóc. Sau cùng còn không quên mắng giáo sư, nói Đường Trạch tính đàn bà hay chấp nhặt tính toán mấy chuyện nhỏ, nói bản thân anh cũng chẳng ra gì, cô ấy mắng anh là đồ nguỵ quân tử, giả nhân giả nghĩa.

Chỉ vừa gặp được ba lần, cảm giác về nhau chỉ trong lần gặp đầu tiên, anh ấy không biết sâu trong nội tâm cô gái này có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu buồn bã, bao nhiêu vấp ngã đã bị đè nén sâu tận đáy lòng, hôm nay bị một người lạ khơi lên hết khiến cô lần nữa lại rơi vào vũng lầy của chính mình.

Cố Như không cần ai đồng cảm thương hại mình, khóc xong vẫn có thể đứng lên đi tiếp sống một cách vui vẻ.

......o0o......

...Buổi chiều cùng ngày......

Đường Trạch từ trong quán ăn đi ra, đang định quay lại bãi đỗ xe, lại thấy Cố Như dẫn bà lão bên kia đường qua bên đây, vì đường quá nhiều xe nên bà không qua được.

Bà lão lom khom đi trên đường phố có vẻ rất tội nghiệp. Qua gần được đến bên đây đường bà cụ vô tình làm rơi mấy trái táo xuống, cô kêu bà đứng sát vào vỉa hè, còn mình quay trở lại nhặt táo.

Chiếc ô tô phía trước không chú ý, nên không thấy Cố Như đang nhặt táo dưới đường, đến khi nhìn thấy khoảng cách đã rất gần, tài xế vội vàng đánh lái đạp phanh gấp, tiếng còi xe vang lên liên tục.

Cố Như ý thức được nguy hiểm vội đứng lên, không cẩn thận bị trẹo cổ chân, chiếc xe vẫn lao đến hướng cô ấy không có dấu hiệu dừng lại. Chính lúc dầu sôi lửa bỏng Đường Trạch xuất hiện kéo tay cô ấy vào trong vỉa hè. Cô nằm gọn trong vòng tay Đường Trạch, họ nhìn nhau trong bỡ ngỡ.

- Sao... Sao thầy lại ở đây?

Ánh mắt vẫn lạnh lùng, giọng nói vẫn vô cảm:

- Trùng hợp thôi!

Tuy giáo sư này cứu Cố Như một mạng nhưng nhớ đến chuyện trên giảng đường lúc sáng, bao nhiêu cảm kích đều tan biến, cô thẳng tay đẩy anh ra đi đến chỗ bà lão đưa táo cho bà.

- Bà ơi táo của bà nè!

Bà cụ cầm lấy táo của mình, nhìn cô lo lắng hỏi:

- Con không sao không?

Cô vừa cười tươi vừa lắc đầu nói mình không sao, trong khi chân khập khiễng từng bước vì đau. Bà cười rồi gật đầu một cái mới quay người bỏ đi.

Đường Trạch nhìn cô chằm chằm, trong lòng bắt đầu có chút hảo cảm với cô gái trước mặt. Người con gái có tâm hồn lương thiện, nhân cách cao thượng. Cô ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vị giáo sư kia nhờ vào trái tim nhân hậu, giúp đỡ người khác không màng đến bản thân của Cố Như.

Khi quay lại bắt gặp ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Như thiếu tự nhiên nên giả vờ chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay. Đường Trạch bước đến ngồi xuống xắn quần cô ấy qua khỏi mắt cá, sau chấn thương, vùng tổn thương bầm tím và sưng tấy xung quanh.

- Trật khớp rồi!

Cô ấy lo lắng vén tóc ra sau tai nhìn xuống cổ chân hỏi:

- Sao xui dữ vậy? Phải tới gặp bác sĩ hả?

Đường Trạch lắc đầu nói:

- Nghỉ ngơi, chườm đá từ 20 – 30 phút 3 – 4 lần mỗi ngày kết hợp với băng ép, kê cao chân khi nằm là được rồi, không nghiêm trọng lắm đâu!

- Ồ, sao thầy biết mấy cái này hay vậy?

Đường Trạch đứng lên.

- Thường xuyên bị nên biết thôi.

- Oh, vậy sao.

Đường Trạch gật đầu, cả hai nhìn nhau chằm chằm, khung cảnh rơi vào trầm mặc không ai nói lời nào. Sau một vài phút im lặng, Đường Trạch nhớ lại chuyện trên lớp, anh ý thức được lúc sáng mình có hơi quá đáng.

Không được thiên phú cho khiếu ăn nói hấp dẫn, anh thường khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc thật của mình nên đã khiến Cố Như tổn thương mà rời đi. Anh ho khan một tiếng nhìn cô rồi ấp úng:

- Ờm... chuyện hồi sáng trên lớp... tôi... Tôi...

Cố Như đột nhiên phì cười đưa tay lên miệng che giấu.

- Thầy đang xin lỗi em hả?

Đường Trạch đưa tay lên vuốt mũi ngại ngùng, chỉ một câu xin lỗi thôi cũng khó nói.

- Ngày mai nhớ làm bài tập, sáng mai tôi kiểm tra!

Không nhắc thì thôi, nhắc tới thì tức, Cố Như khoanh tay ngoảnh mặt làm ngơ nhìn qua chỗ khác.

- Xì, em không học nữa cần gì làm bài tập?

- Em chưa làm đơn xin nghỉ, nói miệng không tính!

Đường Trạch chỉ tay về phía cô ấy dọa:

- Nhớ làm bài tập đó sáng mai tôi kiểm tra, không thì đừng trách!

Nói xong phũ phàng quay người bỏ đi, cô ấy quay lại thả hai tay xuống nhìn theo bóng lưng giáo sư, giây trước còn hờn giận vu vơ, nay lại không thể che giấu nụ cười hạnh phúc, cô vui mừng ra mặt:

- Mình có nghe nhầm không? Mình thực sự được đi học lại rồi hả?

Cô ấy nhảy tung người lên hét lớn vì vui sướиɠ.

- Hô hô mình được đi học trở lại rồi!

Cố Như một mình nhảy tung tăng tinh thần khoan khoái, ai đi ngang đều nhìn chằm chằm hiếu kì, Đường Trạch đứng lại nhìn cô gái nhảy chân sáo trên đường cũng thấy buồn cười. Rõ ràng rất muốn đi học mà làm bộ làm tịch, lúc sáng còn mạnh miệng muốn nghỉ học.