Chương 10: Cái mạng nhặt lại trong gió tuyết

Lăng Nhất Nghiêu nói với tôi, bố mẹ cô ấy nhờ người ở thành phố chúng tôi tìm giúp cô ấy một công việc, đã ngộ không tồi, hối cô ấy về quê làm. Cô ấy biết, họ sắp xếp như vậy là vì muốn cô ấy gần gũi La XX, càng thuận lợi thúc đẩy mối quan hệ của hai người, vậy nên cô ấy cố gắng chống lại, kéo dài ngày nào hay ngày ấy. Cô ấy nói: “Hôm nay mẹ em nói một câu, em đã khóc rất lâu.”Tôi hỏi: “Mẹ mắng em hả?” Lăng Nhất Nghiêu bảo: “Mẹ em bảo, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nói em đến ngày bố mẹ đi rồi, muốn hiếu kính thì cũng không kịp nữa đâu.” Tôi ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhận ra “sơ bất gián thân”, cho dù tôi có yêu cô ấy đến bao nhiêu, thì bước chân của tôi cũng khó mà vượt qua cửa ải của bố mẹ cô ấy. Đây là kết quả của việc tôi liều sống liều chết đi bán mạng, hận không thể ngồi giữa chợ lấy dao xẻ thịt bán sao?

Tôi cố kìm cơn đau bên ngực trái, hỏi cô ấy: “Em định sẽ về hả?” Lăng Nhất Nghiêu trầm mặc, sau đó nói thấp giọng nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.” Cố gắng hết sức, chỉ là cố gắng hết sức? Ha ha, cô ấy có thể cùng tôi đến bây giờ cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, tôi không có quyền bắt cô ấy cùng tôi cố gắng đến mãi mãi. Tình yêu không thể ép buộc được.

Tôi đuổi chú đầu bếp ra ngoài một lát, sau đó tôi hứa với cô ấy tôi sẽ nhanh chóng được lên chức, chúng tôi có thể sống rất hạnh phúc, sẽ khiến tất cả mọi người hổ thẹn vì đã ngăn cản tình yêu của chúng tôi.

Tôi cảm thấy khả năng hùng biện của mình lúc đó thật là xuất sắc, xuất sắc hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, dùng giọng điệu hưng phấn vẽ ra cho Lăng Nhất Nghiêu một tương lai tươi đẹp, tôi hoàn toàn không giống một người mới trở về từ quỷ môn quan. Nhưng Lăng Nhất Nghiêu chỉ yên lặng nghe, sự im lặng cực độ khiến tôi nghi ngờ không biết cô ấy còn đang ở đầu dây bên kia không. Tôi không thể không liên tục alo alo alo như thằng điên. Cô ấy cuối cùng thở dài nhè nhẹ, nói: “Nhưng em đã mệt lắm rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bầu trời của mình tan tành vỡ vụn, tinh thần tưởng như kiên định đến vĩnh hằng bỗng chốc đổ sụp, người con gái khiến tôi ngày đêm mong nhớ ở đầu dây bên kia bỗng trở nên xa lạ vô cùng. Tôi có thể tin mặt trời mọc ở phía tây, có thể tin nước sông chảy ngược, có thể tin tuyết rơi tháng sáu nhưng không thể tin có một ngày trái tim Lăng Nhất Nghiên cũng bị lay động, muốn bỏ tôi mà đi.

Tôi đột nhiên cảm thấy những sợ sệt của mình khi đối diện với cái chết thật biết bao nực cười. Lữ Khâm Dương ơi Lữ Khâm Dương, mày chịu đựng, nhẫn nhịn, cố gắng, trông ngóng, đợi mong cuối cùng giữ lại được cái mạng này, hiện thực chờ mày là cái gì đây? Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng buồn, nếu sớm biết thế này tại sao không nghe số mệnh sắp đặt, không kết thúc ở nơi ông trời đã sắp đặt cho mày? Sao mày không chết quách đi? Mày làm gì mà không chết quách đi? Mày chết đi được không!

Cũng trong ngày hôm đó, rạn nứt giữa tôi và Lăng Nhất Nghiên càng ngày càng rõ ràng, ngày chúng tôi mỗi người một nơi sợ rằng không hẹn cũng tới. Những ngày ở Gobi, tôi bận đến túi bụi, lúc thì chạy đông chạy tây ở công trình, lúc thì nằm dưới bóng đèn xem bản vẽ, lúc thì lăn ra uống rượu cùng với những người công nhân khác. Thỉnh thoảng có một ngày nghỉ, tôi ngồi ngây ra trong phòng nhìn tờ lịch dán ở đầu giường, hết lần này đến lần khác đếm từng ngày công trình kết thúc.

Cùng công trình có một đội khác có một cái tivi, chảo thu sóng lắp bên ngoài, thỉnh thoảng tôi cũng chạy qua đó xem tivi một lúc. Tôi vô cùng thích xem đài Giang Tô, không phải xem chương trình Phi Thành Vật Nhiễu, cũng không phải xem phim truyền hình, chỉ là tôi muốn nhìn thấy đường phố. Một hôm, có một bản tin giới thiệu đặc sản quê hương tôi, tôi ôm chặt cứng cái điều khiển tivi, lì mặt kệ đám người bên cạnh đang ngồi chờ xem phim chống Nhật chờ mười mấy phút.

Điều khiến tôi đau khổ nhất là, Lăng Nhất Nghiêu hình như đối xử với tôi ngày càng lạnh nhạt. Trước đây khi cô ấy nghe điện thoại lúc nào cũng vui vẻ hào hứng, còn bây giờ đều hỏi: “Có việc gì?”

“Em ấy làm vậy là cố ý làm tổn thương anh phải không?” Tôi cuối cùng bất mãn hỏi.

“Ủa em có sao?”

“Thái độ của em lạnh nhạt như vậy, có phải là không muốn nghe điện thoại của anh nữa?”

“Chúng ta không thể lúc nào cũng nồng nhiệt như lúc mới yêu. Sẽ có một ngày anh cũng không còn nhẫn nại nghe điện thoại của em, nắm tay em cũng sẽ chẳng còn cảm giác.”

Tôi cười buồn: “Có lẽ em nói đúng, nhưng là chuyện mấy chục năm nữa cơ.”

Lăng Nhất Nghiên im lặng một hồi nói: “Mẹ em làm dữ quá, mỗi lần tức giận lên là lại bệnh phế quản lại tái phát, bà ấy còn đòi đoạn tuyệt quan hệ với em nữa, em biết làm sao đây? Trước đây em luôn cảm thấy mình sống rất hạnh phúc, gia đình hòa hợp, tình yêu đầy đủ, học hành thuận lợi. Nhưng bây giờ thì sao, gia đình, tình yêu, công việc đều rối tung rối mù, đêm nào cũng mất ngủ, mỗi sáng mở mắt đều không biết ngày hôm nay phải trải qua như thế nào. Em thật sự, thật sư mệt quá rồi!”

Tôi trước đến nay chưa bao giờ nghe Lăng Nhất Nghiêu nói ra những lời khổ sở yếu đuối đến như vậy, nhưng tôi biết an ủi cô ấy như thế nào đây, bởi vì trái tim tôi cũng đang trống rỗng, giống như một cái động nhìn không thấy đáy nghe không thấy tiếng vang.

Tôi rất muốn giữ chặt lấy Lăng Nhất Nghiêu, nhưng tôi lại cảm thấy làm vậy chẳng khác gì đang chơi kéo co với người nhà cô ấy, mỗi người đều lấy lý do yêu thương cô ấy ra mà không chịu buông tay nhưng không ai quan tâm đến sự đau khổ của cô ấy. Tôi nói: “Nếu em khó xử như vậy thì đừng miễn cưỡng nữa, trở về đi.”

Lăng Nhất Nghiêu sững sờ một lúc, sau đó hỏi lại: “Đây là anh muốn vậy?” Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nước mắt chực rơi xuống, nói: “Ừ.”

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó cúp máy. Sau đó rất lâu, chúng tôi đều bướng bỉnh không liên hệ với đối phương, cho đến một ngày, chủ nhà ở Nam Kinh gọi điện cho tôi, hỏi tôi chiếc chìa khóa còn lại ở đâu, tôi mới biết Lăng Nhất Nghiêu đã trả phòng về quê rồi.

Khi tôi rời Gobi là bắt đầu vào mùa tuyết rơi, tôi giao tất cả số liệu hạng mục giao lại, cả quyển sổ bị xé ra để viết di thư lúc trước. Tuy nhiên số tiền tôi ứng trước trước đây hiện tại chỉ mang về chưa một nửa. Một người bạn quan hệ rất tốt lái một chiếc xe việt dã cũ đưa tôi đi, vượt qua đèo dốc trơn trượt, vượt qua lắc lư tròng trành, đưa tôi tận đến xe.

Từ Nam Kinh đến Ô Lỗ Mộc Tề, tôi mang bao hy vọng đi về phía mặt trời, đi về phía hoàng hôn. Còn từ Ô Lỗ Mộc Tề về thì ngược lại, hơn bốn mươi tiếng đồng hồ ấy, tôi quay cuồng bao tâm tình. Khi mặt trời lặn, tôi thắc mắc mình đang ngày càng rời xa mặt trời như thế này có phải là một điềm báo không lành không. Khi mặt trời mọc tôi lại khấp khởi hy vọng, phải chăng đây là báo trước đã đến lúc tôi có thể thoát ra khỏi khó khăn. Tôi vô cùng bất lực, cảm thấy mình vô dụng đến mức chỉ có thể bám víu vào những thứ vô lý này để tiếp tục.

Đến thành phố, tôi không về nhà mà ở lại một khách sạn nhỏ cạnh bến xe. Tôi tắm rửa rồi cạo râu sạch sẽ, tính đi ngủ một lúc để lát sau đứng trước mặt Lăng Nhất Nghiêu sẽ trông có tinh thần hơn một chút. Nhưng dù vừa mệt vừa buồn ngủ, tôi vẫn không tài nào ngủ được. Cứ hễ nhắm mắt là lại tưởng như có người đang thì thầm bên tai tôi: “Cô ấy muốn rời bỏ mày rồi! Cô ấy muốn rời bỏ mày rồi.”

Lăng Nhất Nghiêu biết tôi trở về rồi, chúng tôi hẹn gặp nhau ở quảng trường An Định. Đứng trước mặt nhau, cô ấy nhìn mắt tôi hỏi: “Sao lại đỏ như thế kia? Bao lâu rồi anh chưa ngủ?” Tôi không biết trả lời cô ấy như thế nào, vì lần gần đây nhất tôi ngủ nhiều hơn bốn tiếng đồng hồ là lần tôi nhặt cái mạng mình từ sa mạc Gobi.

Xung quanh có rất nhiều trẻ em mang giày mùa đông chạy đi chạy lại, chúng tôi sợ bị đυ.ng trúng nên ngồi xuống một cái ghế dài nói chuyện. Tôi nói với cô ấy, tôi rất nhớ cô ấy, tôi đã mặc kệ cái công trình ở Tân Cương đó rồi, tôi không muốn rời xa cô ấy nữa. Cô ấy nhăn mày hỏi: “Anh không phải đã bỏ tiền vào đó rồi sao? Anh bảo mặc kệ nó, vậy sau này anh làm thế nào?”

Tôi không vui hỏi: “Em mong anh trở lại đó à?” Lăng Nhất Nghiêu nghĩ ngợi rồi thở dài: “Em lo anh mất cả chì lẫn chài, không đáng.”