Chương 12

Cũng không thể đem hết chuyện nhà họ Trần đẩy lên trên người mình được, hơn nữa bà ta lại dò xét Ngô Mai một chút: “Dáng vẻ này của mày thì để mày đi theo cô mày có thể làm được cái gì?”

Thật ra bà ta cũng nói đúng sự thật, Ngô Mai biết Ngô Ái Hồng muốn chọn người, vậy thì chắc chắn phải chọn lựa người có dáng dấp hơi đẹp mắt một chút, cô trời sinh đã mập mạp cồng kềnh, tam phòng Ngô Mạn lại sợ hứa cho nhà họ Trần sớm đã đính hôn rồi, Ngô Ái Hồng làm cái bốc thăm này chẳng qua là trên mặt mũi để mình có vẻ công bằng hơn chút thôi.

Nhưng đây không phải là trọng điểm: “Tôi có thể đi với người cô lấy tài lộc từ chuyện anh em mình bị thương hay không là một chuyện, nhưng mắc mớ gì lại gả tôi cho nhà họ Trần? Các người khiến tôi không dễ chịu, tôi cũng sẽ không để cho mấy người sống tốt.”

Nói xong cô dùng cái dùi đánh về phía cái bàn nhỏ của bà nội Ngô, cái bàn kia lập tức gẫy thành tám miếng.

...

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vào thời khắc mấu chốt nếu cô không sử dụng cú đấm sấm sét thì không thể nào có thể đe dọa người khác được, Ngô Mai xoay người bước ra, trong phòng lặng ngắt như tờ, một đám người nhìn chằm chằm cái bàn bị gẫy thành tám miếng kia, không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng trong lòng Ngô Thắng lại lén cảm thấy có chút vui sướиɠ, con gái nói nhiều lời như vậy cũng chưa chắc không phải lời mà hắn muốn nói.

Bà lão đã bất công nhiều năm vậy rồi, Ngô Ái Hồng nắm lấy chuyện bị thương của hắn để lót đường cho nó.

Những người này đều không phải là người tốt, lần đầu tiên hắn không còn lúng túng trước mặt bà nội Ngô nữa, ngược lại còn khuyên nhủ: “Mẹ cũng đừng tức giận với Mai Tử nữa, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Bà nội Ngô tức giận chửi rủa một hồi lâu, giày vò đến gần nửa đêm bà nội Ngô mới để mấy đứa con trai cùng nhau khiêng con lợn rừng kia đi ra, con lợn rừng lớn như thế đặt trong phòng của bà ta thì bà ta không thể ngủ yên được.