Chương 2-4: Đêm Kinh Hoàng Ở Bảo Tàng

"À, ừ."

"Nhưng mà lão đại đôi khi tính tình không tốt lắm, thích thù dai cơ đấy." Vương Siêu nhớ tới tài liệu vụ án gần mười năm nay mình còn phải sửa sang lại, cảm thấy rất đau đầu, đây tuyệt đối là trả thù công khai mình mà." Nhưng mà Diệp tiểu thư, cô yên tâm, nếu sau này lão đại dám làm khó cô, toàn bộ đội cảnh sát hình sự chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô. ”

“......”

Đúng như Huyền Âm nghĩ, Tạ Nghi Tu ngoại hình khí chất cực kỳ giống học giả, người không biết anh ta tuyệt đối không đoán được anh là một cảnh sát hình sự giao tiếp với tội phạm. Nhưng trong lúc phá án, hắn lại cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, trên mặt không có nửa điểm ý cười, thanh lãnh mà nghiêm khắc.

Anh đeo găng tay trắng, đi vào văn phòng đứng trước bàn làm việc của Hứa Vi Đóa. Mặt bàn màu nâu sẫm, bên cạnh máy tính bày mấy chậu cây xanh và mấy món đồ trang trí, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, đầu tiên anh chú ý tới là rất nhiều kẹp tài liệu chỉnh tề mà phân loại rõ ràng, chỗ dễ thấy bày hai khung ảnh: Hứa Vi Đóa trong một bức ảnh đại khái chỉ có 17, 18 tuổi, tươi cười rạng rỡ tựa vào người một người phụ nữ trung niên. Một khung ảnh khác được lật ngược đặt trên máy tính để bàn. Tạ Nghi Tu cầm lên, trong ảnh là một đôi vợ chồng trẻ và một cô bé đáng yêu.

Kéo ngăn kéo đầu tiên ra, bên trong chỉnh tề đặt mấy quyển tạp chí cùng một ít đồ linh tinh, còn có kem nền, son môi các loại mỹ phẩm. Và ngăn kéo thứ hai đặt một đôi xăng đan cao gót màu xanh tinh tế.

Sau khi kiểm tra sơ qua, Ninh Thước cũng đã có kết quả giám định sơ bộ đối với thi thể, mọi người trong đội cảnh sát hình sự đều tập trung tại lối vào của sảnh phá án.

Ninh Sóc cởϊ áσ khoắc và khẩu trang ra, giọng điệu có chút lạnh, biểu cảm trên mặt cũng rất nặng nề: "Thời gian tử vong là từ 5 giờ chiều đến 7 giờ chiều nay, cô ấy chết vì mất máu quá nhiều. Toàn thân lớn nhỏ đại khái có hơn ba mươi vết thương, đầu có dấu vết đánh mạnh, chân trái gãy nát, xương sườn cũng gãy hai cái, vết thương hẳn là khi còn sống tạo thành, nói cách khác, hung thủ tạo ra những vết thương này, sau đó tùy ý để cô hết máu mà chết. Xương sườn, xương chân và hộp sọ là do các công cụ như búa tạo thành, chỉ có dấu vết một lần đánh nặng, thủ pháp thuần thục, những thứ khác đều là vết dao. Tôi nghĩ hung thủ chắc chắn hiểu cấu trúc cơ thể con người, nhưng các báo cáo cụ thể khác phải tiến hành giám định thêm mới có thể đưa ra được." Hắn đã gặp qua quá nhiều thi thể, nhưng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, hung thủ đối với miệng vết thương khống chế mức độ cực kỳ cao, phảng phất đã thí nghiệm qua vô số lần, vậy tuyệt đối không có khả năng là tạm thời gϊếŧ người trong lúc hoảng loạn.

Tiểu Mã cau mày: "Đây rõ ràng là mưu sát đã được lên kế hoạch từ trước. Tôi đã hỏi bảo vệ, anh ta nói tháng trước bảo tàng từ Mỹ giới thiệu một hệ thống an ninh tiên tiến nhất, hệ số an toàn khá cao, cho nên trong khoảng thời gian này công việc của bọn họ lỏng lẻo hơn rất nhiều, bình thường không chú ý xem giám sát, cũng rất ít khi xuống tuần tra, chờ chúng tôi đi vào, anh mới phát hiện hệ thống bị người ta phá hủy.”

Lâu Nham Phong được an bài đi theo lão Lưu xem xét tình hình xung quanh, lúc báo cáo tình huống lão Lưu ý bảo hắn phát biểu ý kiến: "Hung thủ sau đó đã xử lý qua hiện trường, trong phòng triển lãm không có dấu vết rõ ràng, tôi và đội phó Lưu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không phát hiện dấu chân, tôi cảm thấy, hung thủ không có khả năng lẻn vào từ cửa sổ.”

"Đúng vậy." Tạ Nghi Tu gật đầu, trên mặt tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc: "Hiện tại có thể xác định ba điểm: Thứ nhất, người chết quen biết hung thủ, là sau khi tan làm tạm thời hẹn đến phòng triển lãm. Thứ hai, người chết có cuộc hẹn với người tình tối nay; Thứ ba, người chết có gia đình khá giả, nhưng mối quan hệ với gia đình rất tệ.”