Chương 1-3: Hồ Thành Thần Thám

"Hành vi phạm tội của anh kết án đại khái là mười năm, đương nhiên nếu thái độ nhận tội của anh rất tốt, trong lúc chấp hành hình phạt, biểu hiện tốt đều có khả năng giảm án." Lưỡi dao gọt hoa quả gần như dán sát vào cổ Huyền Âm, cô không thể không tận lực dựa vào phía sau, sau lưng dán lên l*иg ngực Triệu Cương, cô có thể cảm giác được nhịp tim căng thẳng của Triệu Cương. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô căn cứ tình huống trước mắt đã đoán ra Triệu Cương chính là tội phạm nhiều lần xâm hại tìиɧ ɖu͙© nữ nhân mấy ngày nay, hiện tại Triệu Cương chỉ là cùng đường mới có thể bắt cóc cô, hơn nữa hắn hiển nhiên rất khẩn trương hơn nữa không có kinh nghiệm, dưới tình huống như vậy cơ hội cô an toàn thoát ra là rất lớn. "Nhưng mà, con dao này của anh một khi tạo ra vết thương trên cổ tôi, liền trở thành tội bắt cóc nghiêm trọng, anh có chắc chắn muốn làm như vậy không?"

Triệu Cương rõ ràng sửng sốt một chút, đầu óc Huyền Âm xoay chuyển rất nhanh, nàng nhìn lướt qua giày Triệu Cương, lại nói: "Nếu bây giờ anh thả tôi ra, cũng chỉ là ngồi tù mà thôi, nhưng nếu anh làm tôi bị thương hoặc là dứt khoát gϊếŧ tôi, e rằng chỉ có thể là tù chung thân hoặc tử hình. Cho dù hôm nay anh trốn thoát được, thì đã làm sao? Hiện tại hệ thống cảnh sát hoàn thiện như vậy, anh có thể trốn vài năm? Và anh có muốn sống những ngày bị truy nã? Điều gì sẽ xảy ra với cha mẹ của anh nếu anh trở thành một kẻ bị truy nã? Họ sẽ bị hàng xóm coi thường và xấu hổ về con trai của mình. Anh luôn muốn nhận được sự chú ý của cha mẹ, nhưng anh đã làm sai cách. Hành vi của anh sẽ chỉ làm cho họ thất vọng và thất vọng hơn. ”

"Cô, làm sao cô biết! Tay cầm dao của Triệu Cương không thể khống chế mà run rẩy, lúc cậu còn nhỏ cha mẹ chỉ lo kiếm tiền căn bản không có thời gian làm bạn với cậu, chỉ có khi thành tích học tập của cậu trở nên kém cỏi hoặc gây chuyện mới dành thời gian giáo dục cậu vài câu, về sau cậu vẫn dùng phương thức làm chuyện xấu để đổi lấy sự chú ý của cha mẹ. Nhưng học thói xấu thật sự là quá nhanh, hắn học một thân toàn thói hư tật xấu cũng không sửa được cái nào, đến cuối cùng ngay cả thầy cô, cha mẹ cũng lười quản giáo hắn. Cô gái mà hắn bắt làm con tin nói không sai, cách làm của hắn không chỉ không đổi lấy sự quan tâm của cha mẹ, còn kéo khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

"Vô dụng! Tôi không còn đường lui nữa! Đưa xe cho tôi!"Triệu Cương thất thần một lát, nhưng lập tức khôi phục như thường, khuôn mặt dữ tợn hướng cảnh sát hô to, nhưng chung quy tâm tư rối loạn, còn con dao gọt hoa quả chỉ cách cổ Huyền Âm hai đến ba cm.

Ngay bây giờ!

Huyền Âm mạnh mẽ nâng tay dùng hết khí lực toàn thân kéo cánh đang đè xuống của Triệu Cương, rồi nhanh chóng tránh sang bên một bên, cổ của cô khó khăn lắm mới xẹt qua mũi dao. Trong đại học của cô cũng đã học qua thuật phòng thân cơ bản, nếu đối phương là phụ nữ cũng được, đáng tiếc Triệu Cương tuy rằng không cao, nhưng rất cường tráng, cô căn bản không có khí lực sử dụng loại động tác như vật ngã vai, chỉ có thể tận lực thoát khỏi khống chế để cảnh sát có cơ hội ra tay, nếu như cô không nhìn lầm, vừa rồi có một cảnh sát đã lặng lẽ vòng tới nơi gần bọn họ nhất.

Quả nhiên, cổ Huyền Âm vừa rời khỏi phạm vi nguy hiểm, một bóng người liền nhanh chóng xông lên. Hắn vững vàng kiềm chế cổ tay Triệu Cương, ngón tay dùng sức ấn vào kinh mạch yếu ớt, Triệu Cương kêu lên một tiếng đau đớn, đạo gọt hoa quả rơi xuống. Động tác của hắn cực nhanh, dường như là khi con dao vừa rơi xuống đất đồng thời lưu loát đem hai tay Triệu Cương đảo ngược lại, ném hắn xuống đất.

Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, Huyền Âm chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng trầm ngâm của người nọ.

Triệu Cương bị khống chế, cảnh sát xung quanh nhanh chóng đồng loạt xông lên, kéo Triệu Cương từ trên mặt đất lên xe cảnh sát.

"Lão đại, ngài thật lợi hại!" Lâu Nham Phong kích động hô, anh là thực tập sinh mới trong đội, đây là vụ án đầu tiên anh tham gia.

Tạ Nghi Tu, thần thám nổi tiếng trong cả nước, lúc này đang nhìn chằm chằm Lâu Nham Phong cùng với Tiểu Mã phía sau hắn với nụ cười nửa miệng: "Rất có bản lĩnh, chặn người cũng không chặn được.”