Chương 2-2: Đêm Kinh Hoàng Ở Bảo Tàng

Huyền Âm quẹt thẻ, cửa từ từ mở ra, tiếng động kia càng ngày càng gần. Cô nắm chặt đèn pin, từng chút từng chút nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh. Lại có một tiếng động từ bên phải rõ ràng truyền đến, cô nhanh chóng xoay đèn pin, dưới ánh sáng chiếu rọi, cô rõ ràng nhìn thấy cửa sổ đang đập tới đập lui "bang bang—— ".

Hóa ra là gió thổi ra bên ngoài.

Huyền Âm cau mày đi qua, bảo tàng không thể so với những nơi khác, trong phòng triển lãm bình thường đều không có cửa sổ, toàn bộ mười ba phòng triển lãm của thành phố chỉ có phòng triển lãm này có một cửa sổ, nghe nói là bởi vì năm đó thiết kế sai mà tạo thành. Sau đó cửa sổ này trải qua xử lý chỉ có thể mở ra một nửa, nhưng bây giờ...

Mượn ánh sáng của đèn pin cô kiểm tra lại thì phát hiện cái ốc vít cố định cửa sổ bị bung ra. Cô giơ tay đóng cửa sổ lại, đồng thời cố định lại ốc vít, đang muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên chiếc vòng trên cổ tay cô nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai. Cô cúi xuống nhặt chiếc vòng lên, nhưng vì hành động này mà cô bỗng nhiên ngửi thấy một mùi kỳ quái, giống như mùi tanh mà lại giống như mùi rỉ sét.

Trong phòng triển lãm yên tĩnh đến lạ, mùi rỉ sét kia nhàn nhạt tràn ngập trong không khí... Cô cảm thấy có chút kỳ quái, phòng triển lãm này không có đặt bất kỳ đồ sắt nào, mùi này từ đâu tới đây?

Đi về phía trước hai bước rẽ trái là một dãy đồ triển lãm. Huyền Âm suy nghĩ một chút, chuẩn bị đi qua xem, mới bước hai bước cô liền giẫm lên một vũng nước. Có phải là nước mưa không? Nhưng chỗ này cách cửa sổ rất xa. Cô cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, trong tầm mắt tối tăm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chất lỏng trên mặt đất một đường từ bên trong lan tràn ra.

......

Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng chậm một nhịp, đèn pin chậm rãi chiếu xuống phía dưới, đập vào mắt cô là một màu đỏ chói.

Đồng tử cô phóng đại mạnh mẽ, cô nhanh chóng nâng đèn pin chiếu vào bên trong, cô nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên nền gạch trắng lạnh lẽo.

Huyền Âm cảm thấy cả người ớn lạnh, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, người bên trong có lẽ còn sống đang cần cô cứu. Cả người cô lạnh như băng, giẫm lên vũng máu trên mặt đất mà bước vào, người phụ nữ kia nằm trong một tư thế rất không tự nhiên, đôi mắt hoảng sợ mở to, Huyền Âm lập tức nhận ra người trên mặt đất chính là đồng nghiệp Hứa Vi Đóa của cô. Trí nhớ của nàng rất tốt, mặc dù mới đến làm ở đây được mấy ngày nhưng cô đã nhớ hết những người ở bảo tàng.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ, Huyền Âm chỉ nghe thấy thấy tiếng hô hấp nặng nề của mình cùng tiếng tim đập thình thịch. Cô vươn ngón tay kiểm tra hơi thở của Hứa Vi Đóa, trên ngón tay lạnh như băng của cô không cảm nhận được gì, Hứa....chết rồi!!!

Điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh này có vẻ đặc biệt quỷ dị, cô mạnh mẽ đứng lên lui về phía sau một bước. Điện thoại di động vẫn đang vang lên, cô khẽ run rẩy lấy điện thoại di động ra, trên màn hình sáng lên lóe tên Tạ Nghi Tu, đó là số cô mới lưu ngày hôm qua.

"Tôi ở cửa rồi, cô không sao chứ?" Thanh âm tạ Nghi Tu không thanh nhã như hồi trung học, có thêm vài phần hương vị đặc trưng của nam nhân trưởng thành.

Huyền Âm nghe anh nói xong, nhắm mắt lại hít thở thật sâu: "Tạ Nghi Tu, nơi này có người bị gϊếŧ. ”

Khi Tạ Nghi Tu lao vào, tất cả đèn đã được bật lên, phòng triển lãm sáng như ban ngày.

Trong không khí tràn ngập mùi máu nồng đậm, Huyền Âm đang cúi đầu ngồi trên mặt đất cửa, trên chân chỉ mang một chiếc giày, còn có một cái bị ném cách đó không xa, đế giày dính máu đỏ tươi, mái tóc xoăn dài màu đen buông xuống che mặt cô. Vào những đêm mưa mùa xuân nhiệt độ rất thấp, Huyền Âm lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, hơn nữa gặp phải án mạng, cả người cô tựa như đông cứng, bờ vai gầy yếu không ngừng run rẩy. Tạ Nghi Tu bước đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhanh chóng cởϊ áσ khoác khoác lên người cô, lại đi hai bước nhặt chiếc giày kia lên, cẩn thận dùng khăn giấy lau vết máu, sau đó ngồi xổm xuống đeo giày vào chỗ cô ấy: "Cô không sao chứ? ”( Mọi người đọc xong có thể cho mình xin ít ý kiến phản hồi được không ạ... Mình k biết có nên dịch tiếp hay không vì thể loại này có vẻ ít độc giả quan tâm :(( )