Chương 9

Lời tác giả:

1. Mình xin cảm ơn tất cả những bình luận, góp ý và sự ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian qua.

2. Truyện mình viết thiên về diễn biến nội tâm nhân vật tuy nhiên mình vẫn sẽ cố gắng hoàn thiện hơn kỹ năng viết của mình.

3. Hãy mạnh dạng góp ý và bình luận

4. Không phải câu chuyện nào cũng có kết thúc đẹp bạn ạ.

5.Mạch truyện đôi khi bị tắc nên mọi người thông cảm nhé!

Mãi yêu 💞

Phần 9: Đám cưới

Tạch…. Jodi mở cửa

– Quân… Quân ơi… Laya… Laya đâu Quân???

Jodi, bà và mẹ vội tiến thật nhanh vào căn hộ, mọi thứ mờ ảo bởi ánh sáng ban ngày đã tắt, giờ chỉ còn ánh đèn đường hắt vào căn nhà. Mẹ Laya bật mãi mà điện chẳng sáng, Jodi vội chạy thật nhanh vào phòng, cô chẳng thấy ai cả, bà và mẹ cũng tiến theo.

Khi cả 3 ra lại phòng khách thì…

– Tách…

Trên trần nhà, trên tường là sự phát sáng của những bóng đèn dây tóc đủ mọi kích cỡ, ánh đèn led sặc sỡ nhiều màu tưởng như không khí mùa giáng sinh ấm áp.

Laya và Quân trốn đằng sau bàn ăn ngay bếp bước ra…

Laya mỉm cười tiến đến đứng đối diện Phương rồi quỳ 1 chân xuống.

– Mình kết hôn em nhé. Laya muốn ở bên em đến khi về già. Laya muốn cho em một cuộc sống gia đình trọn vẹn. Em đồng ý không Phương?

Mọi người xung quanh mỉm cười. Bà Ngoại cũng bật khóc, nước mắt từ đầu rơi xuống hạnh phúc vô cùng, mẹ Laya ôm lấy ngoại, vỗ nhẹ vai bà. Quân cũng tiến tới ôm lấy bà.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong ánh đèn của gian phòng. Cả đời Jodi chưa bao giờ dám hi vọng hay mơ mộng sẽ có ngày 1 người cầu hôn cô, lãng mạn, chân thành và hoàn hảo đến thế… cô như tượng không thể nhúc nhích, cũng không nói nên lời… chỉ thấy rằng mắt cô đang đẫm lệ, giọt nước mắt bất ngờ và hạnh phúc

– Nói đi em… đồng ý nhé… làm vợ Laya nhé…

Ánh mắt chân thành và đầy lo lắng Laya nhìn vào mắt Phương. Laya cũng sợ… nếu như..

– Em… em… Laya… em đồng ý… em

Laya đứng bật dậy ôm lấy Jodi vào lòng và cũng bật khóc… ai cũng vỡ òa trong hạnh phúc và vỗ tay chúc mừng.

Laya buông vòng tay mình ra, lấy chiếc nhẫn trong hộp đeo vào ngón áp út của Jodi và hôn lên đó.

– Từ nay em mãi mãi thuộc về Laya. Sẽ không ai khác. Cười

Rồi lấy tay lau nước mắt cho Jodi. Ôm hôn cô như mọi thứ xung quanh đều tan biến, thế giới này chỉ có 2 người. Mãi tới khi Quân giả bộ hắt hơi.

– Về đây con gái. Cho bà ôm 1 cái. Từ nay bà có cháu dâu và sẽ có chắt. Mẹ con Laya sẽ được lên chức bà… đời này tui coi như mãn nguyện.

Cả nhà cùng cười, họ quây quần bên bàn ăn thịnh soạn.



Tiệc cưới chỉ có gia đình Laya, Quân, 1 số đồng nghiệp và anh em trong team thiết kế bao lâu nay gắn bó với Laya. Họ sẽ tổ chức tại 1 quán cà phê nhỏ của bạn Laya, 1 không gian kín và thân mật.



– Mình đi đâu Laya?

– Mình đi với Ngoại với Mẹ đi thử áo cưới.

– Ở đâu?

– Bạn Laya là thiết kế thời trung, nó chuẩn bị cho mình hết rồi. Em sẽ rất đẹp. Đẹp nhất trong tất cả các cô dâu Laya từng biết.

– Cười…

Jodi dựa vào vai Laya, hạnh phúc mà lòng ngổn ngang đầy suy nghĩ… cô tự hỏi "Liệu mình có xứng đáng với Laya không???"



5 phút.

– Em xong chưa? Mình cùng xuất hiện nhé.

– Dạ

Wow…

Cả hai cùng xuất hiện trong bộ áo dài trắng cách tân và được thêu tay, đính đá tỉ mỉ. Bộ của Laya có tà ngắn hơn và có nét hiện đại. Trong khi Jodi vận áo dài truyền thống mềm mại và thánh thoát.

– Laya đẹp quá

– Em cũng vậy

– Uầy… bánh bèo vô thử tiếp… nhanh nhanh nhanh



Bộ thứ 2

Laya mặc vest trắng nhưng vẫn tôn lên tất cả các đường cong trên cơ thể, thanh lịch, nữ tính mà mạnh mẽ. Jodi vận bộ sơ rê cổ thuyền chất vải voan đầy mê hoặc…

– Wow… má chọn bộ này

– Ngoại chọn bộ đầu. 2 đứa thấy sao???

– Tụi con chọn cả 2.

– Ok. Cả 2. Bánh bèo. Chúc 2 gái hạnh phúc.

– Nhớ mai tới nha ông.

– Ừa… sao tui bỏ được. Lại đây. Chụp hình cưới đi cưng.



– Sáng mai đám cưới. Theo tục lệ của Tây Ban Nha, Laya và Phương tối nay không được gặp nhau, cho tới mai làm lễ, 2 đứa mới được gặp. Tối nay Laya ngủ riêng, Phương ngủ riêng. Điều này tốt cho 2 đứa.

– Má… sao như vậy được???

– Không nhưng gì hết.

– Laya nghe má đi. Em nghĩ như vậy cũng tốt.

Jodi đỏ mặt.

– Má… nếu không thì sao

– Thì xui xẻo lắm. Nghe má đi.

– … hừm… con giận má.

Laya ôm mền gối qua phòng má ngủ. Nhường Phương ở phòng mình.



12h, 1h… Phương không ngủ được, ngày mai làm lễ vậy mà cô vẫn không tin tất cả đang diễn ra. Phương nhắm mắt tất cả những ký ức từ khi cô xuống Sài Gòn hiện về… tất cả tối tăm ngột ngạt, cho đến khi Laya xuất hiện… như ánh sáng của cuộc đời cô. Cô bật dậy… Phương khóc… "Liệu mày có xứng đáng khôn Phương?"



6h sáng Laya bật dậy, rón rén tiến về phòng Phương.

– Vợ ơi… nhớ em quá

Laya nhìn xung quanh… cô đi vào nhà tắm…

– Phương ơi…

Laya đi vào phòng Ngoại, rồi chạy xuống nhà dưới… đi xuống bếp…

– Ủa… sao bay dậy sớm vậy?

– Ngoại… Phương đâu?

– Ngoại sao biết. Sáng giờ Ngoại thấy nó đâu.

– Má bay đâu?

– Má dậy rồi, đang sửa xoạn.

– Phương!!! Phương!!! Em đâu rồi Phương!!!

Laya cảm giác bất an. Vội chạy lấy điện thoại gọi, "số máy quý khách…", gọi cho Quân

– Quân ơi… Phương qua tới đó rồi hả?

– Bà này ngộ… tối qua tới giờ tui set up bên này có thấy ai đâu… sao vậy

– Phương… Phương mất tích rồi ông

– Cái gì???? Bà nói giỡn hả bà?

– …

– Laya. Nghe tui. Lên lại trên phòng coi.

Laya vội chạy thật nhanh về phòng. Lật tung gối và nệm lên phát hiện 1 lá thư hoen mực của Phương

"Lúc Laya cầm lá thư này cũng là lúc nhận ra em đã đi rồi. Em xin lỗi, con xin lỗi Ngoại và Má. Xin mọi người đừng tha thứ cho con. Cả đời này và mãi mãi con sẽ không quên ơn của mọi người.

Laya… tối qua em nằm mơ, tất cả quá khứ hiện về trong em, nó tối đen, ô uế mãi cho tới khi em gặp Laya… ánh sáng hi vọng của đời em, người em yêu và trân trọng nhất.

Laya… cho dù chúng ta có làm gì, có trốn tránh, có đi đâu đi chăng nữa thì em vẫn sẽ không thay đổi…

Em là 1 con đĩ… mẹ em là đĩ… bà sinh em ra rồi bỏ em lại cho 1 người hàng xóm… em bị đánh đập và hành hạ cho tới khi em được 1 người bạn giúp em bỏ trốn vào Sài Gòn.

Em chọn làm đĩ năm 16 tuổi… là em chọn… là em cam tâm… em tình nguyện và kinh tởm hơn em là 1 con đĩ yêu nghề… một gái gọi cao cấp. Đời em nhạt nhẽo, u tối từng ngày với cái cuộc sống do em tự vẽ nên, tự lựa chọn và Laya bước đến. Laya xáo trộn mọi thứ trong em, cho em hi vọng và ánh sáng.

Laya là người đầu tiên và mãi là người duy nhất mà cả trái tim và lý trí của em thuộc về, kể cả linh hồn của em cũng dành trọn cho Laya.

Nhưng Laya… em không xứng đáng… mãi mãi không xứng đáng với tất cả những gì Laya dành cho em. Em không xứng đáng để Laya bỏ sự nghiệp, gia đình và cuộc sống để rong ruổi bỏ trốn cùng em.

Xin Laya hãy quên em đi. Hãy yêu 1 người thật sự xứng đáng vơí Laya. Chiếc nhẫn này em không dám đeo vì sợ làm vấy bẩn.

Em sẽ không khờ dại kết thúc cuộc sống này nhưng mong Laya đừng cố gắng tìm em. Dù có tìm được em cũng sẽ bỏ đi và sẽ chỉ mang lại đớn đau cho Laya mà thôi.

Em xin lỗi… em sai… nhưng mọi thứ chúng ta có với nhau là điều tuyệt vời nhất là "điều đúng" duy nhất suốt cuộc đời em.

Đời nay em xin nợ Laya. Xin đừng chờ đợi… xin đừng hi vọng và đừng tìm kiếm… hãy coi tất cả là 1 giấc mơ. Hãy lãng quên em.

Jodi Hạ…"

– Jodi Hạ… em dùng tên đó để xưng với tôi sao???

Laya bật khóc đeo chiếc nhẫn vào tay mình. Uất nghẹn và đau đớn. Má và ngoại vội chạy lên…

– Con ơi… sao vậy con… Phương đâu rồi

– Laya nói má nghe đi con… sao vậy

Laya xòa vào lòng ôm mẹ khóc nức nở như 1 đứa trẻ…

Ngoại cầm lá thư đưa cho má…

– Jodi Hạ… con ơi Jodi Hạ là ai?

– Cổ đi rồi má… bỏ đi rồi…

– Con tôi… con ơi… sao con tôi lại ra nông nổi này… 2 hàng nước mắt má chạy dài.

– Con ơi… có gì từ từ… có Ngoại, có má nè con… Ngoại cũng khóc.



– Alo.

– Quân hả con. Dì đây. Con giúp dì hủy hết nha con. Bao nhiêu thiệt hại con cứ liệt kê, dì lo sau nha con

– Dì… Laya thì sao?

– Lúc này… nó ngủ rồi, khóc sưng hết mắt. Con qua được thì tốt.

– Dạ… có gì để con lo bên này xong con chạy qua.

– Ừ. Cám ơn con nhiều. Dì sợ con Laya nó nghĩ bậy. Dì lo quá.

– Dì yên tâm đi. Có con mà.

– Ừ… bye con.



Tiếng chuông cửa.

– Quân hả con.

– Dạ. Ngoại

– Ừa… vô đi con.

– Con chào dì.

– Uhm… lên đi con. Coi nó dùm dì

– Dạ.



Laya nằm xoay lưng vào tường. Lá thư đặt trên bàn. Quân tiến tới, cầm thư rồi tiến lại ngồi gần Laya. 1 phút… 2 phút… thở dài.

– Bà à… tui biết bà không có ngủ. Quay qua nhìn tui đi.

– …

– Bà nè… tui biết bà đau lắm… nhưng mà… có ra sao cũng đừng nghĩ quẩn nha bà… má, ngoại với tui không thể vượt qua đâu bà.

– … tiếng sụt sịt do khóc và bị nghẹt mũi

– Bà nè… tui đi tìm cổ về cho bà nha.

– Không…

– Cuối cùng cũng chịu nói rồi hả.

– Tui cấm ông. Từ nay về sau đừng nhắc tới cô ta nữa.

– Uhm… tui nhớ rồi… bà nè

– Tui mệt quá… mai gặp, ông về đi Quân.

– Uhm…