Chương 13

🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI🌹

#chap13

Một lớn hai bé đang nhìn chằm chằm nhau. Cả ba tự dưng nhếch môi, hệt như một khuôn đúc ra, từ khí chất lẫn cái đầu nhạy bén đó

Ồ, vậy là chính thức gặp mặt nhau rồi baba trên khoa học rồi nhỉ?

...

Đây là con hắn sao? Kết quả của tình một đêm đó để lại à? Quả thật rất giống hắn.

Bốp

Cô dùng tay nện lên đầu hai đứa.

Thiên Minh ôm đầu nhăn mặt ai oán nhìn cô

- Sao đánh con.

- Còn dám nói, con nhà người ta thấy người lớn là lễ phép trình thưa đàng hoàn. Còn hai đứa tự nhìn lại bản thân mình xem, đã không chào còn hích cái bản mặt lên nhìn người ta._ Cô chống hông, tay chỉ từng đứa, nghiêm mặt nói.

Thiên Minh liếc mắt khinh thường cô.

Hoắc Lạc Thần một bên nhìn thấy hết cảnh này liền tưởng tượng ra Mộc Di chính là vợ hắn đăng dạy dỗ hai đứa nhóc kia là con hắn, đáng yêu vô cùng. Mà khoan, nếu tưởng tượng thì cô ấy phải là vợ hắn mới đúng chứ? Haizz, đừng nghĩ nữa là tốt nhất.

- Vậy tụi con phải làm gì đây?

- Còn gì nữa, mau chào rồi giới thiệu tên đi.

Thiên Minh nhìn Hoắc Lạc Thần với ánh mắt không cam

- Chào chú.

- Tên Vũ Thiên.

- Tên Vũ Minh.

Bốp bốp

- Ui da

- Làm cho đàn hoàn đi

Vũ Minh đang cuối đầu bỗng cậu liếc sang Hoắc Lạc Thần thấy hắn nhếch môi cười, cậu ôm một bụng lửa giận, mặt đối mặt với hắn mà nói:

- Này chú, chú thấy nhà người ta có biến mà không giúp còn đứng đó cười à? Làm người ai làm thế.

Bốp

- Vô lễ_ Cô liếc Vũ Minh

- Hứ_ Nhóc hờn dỗi ôm đầu quay mặt đi chỗ khác.

Tới lượt Vũ Thiên nhìn hắn, tư thế nghiêm chỉnh phong thái của một người đàn ông.

- Chào chú, cảm ơn chú đã đưa Mộc Tiểu Di về. Giờ chú có thể đi được rồi, nhà chỉ có phụ nữ và con nít đúng là không tiện cho lắm.

Cô gật đầu tấm tắc khen thằng con lớn, nhưng nghe tới câu sau liền làm cô tụt hứng không thương tiếc nện lên đầu Vũ Thiên. Quái lạ, sao hai đứa hôm nay nhìn y như con nít thế ( tụi nó mới 7 tuổi thôi bà chị à =.=)

- Con với cái, đúng càng ngày càng hư mà_ Huhu ta xin lỗi a, tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo nên mới bất đắt dĩ vậy thôi.

Cô quay lại hắn cười nịnh nọt:

- Haha, mời boss vào nhà.

- Khoan.

Cô đanh mặt nhìn hai tiểu quỉ kia

- Gì nữa nhóc?

- Chú gì đó còn chưa giới thiệu _ Cả hai chu chu cái miệng đỏ đỏ nhỏ xinh của mình ra.

- Mới nãy giới thiệu rồi còn gì?_ Gì đây? Tính gây sự hã?

- Tụi con muốn chú kia tự nói. Đều là con người, đều có miệng, đều biết nói cơn gì mẹ phải nói giúp?_ Hai đứa cùng lúc nhìn hắn nhếch môi thách thức.

Hoắc Lạc Thần bình thường rất không thích trẻ con, bởi vì chúng vừa ngang bướng cứng đầu còn dơ nữa, cho nên thiện cảm đối với chúng một chút cũng không. Nhưng hôm nay chứng kiến một màng đặt sắc như vầy lại khiến anh có cái nhìn khác về trẻ con. Nghe Thiên, Minh nói thế, hắn không những không tức giận mà còn vui vẻ đáp lại:

- Ta là Hoắc Lạc Thần, boss của mẹ hai đứa. Vậy đã đủ?

- Chưa, chú bao nhiêu tuổi? Thuộc cung nào? Sinh ngày nào tháng nào? Số nhà? Vẫn còn độc thân chứ?_(sao ta thấy tụi nó giống mấy bà thầy bói đi điều tra lí lịch thế nhợ =.=)

Mộc Di đen mặt, nắm cổ áo hai đứa kéo vào nhà, gượng cười với hắn:

- Boss thông cảm, tại tụi nhỏ đam mê là phóng viên nên mới vậy. Boss đói rồi phải không? Vào nhà ăn tối thôi.

Một mâm cơm thịnh soạn được bày sẵn trên bàn. Hắn hỏi:

- Ai nấu vậy?

Lần này cả ba mẹ con cô đều liếc mắt khinh thường hắn

- Chú nghĩ Tiểu Di suốt ngày đi làm, để hai đứa con ngây thơ nhỏ dại ở nhà. Nếu chúng không tự lực cánh sinh thì làm sao sống sót đến bây giờ?_ Minh vừa xếp chén đũa vừa nói

Hắn không tin vào mắt mình, nhìn hai đứa chỉ mới 7 tuổi mà có thể làm ra một bàn thức ăn đẹp mắt nhưng khách sạn năm sao vậy à?

Thiên tiếp lời:

- Từ lúc 4 5 tuổi, Mộc Tiểu Di đã dạy tụi con cách chiên trứng, quét nhà rồi. Là con của bà mẹ đơn thân đương nhiên phải hơn những đứa con nít khác. Chứ không nhưng một số người, sống trong nhung lụa, đến mấy chục tuổi đầu còn không biết chiên cái trứng ra sao.

Sao tự nhiên hắn cảm thấy nhột nhỉ? (Có tật giật mình hahaha)

- E hèm, vậy hộp cơm bửa trước...

- Là tụi con làm đấy, hay chú nghĩ là của một tiểu bạch kiểm nào đó làm cho Tiểu Di?_ Minh chen vào nói

-"..."

Mộc Di vào giải vây

- Trễ rồi mau ăn cơm thôi_ Cả bốn cũng ngồi vào bàn ăn thưởng thức tác phẩm do hai đứa con nít kia làm.

Với hắn, ăn chùa đúng là mùi vị khác hẳn. Hôm sau kiếm cớ chở cô về ăn ké nữa mới được. (Khốn nạn =.=)

Ăn xong, cô ôm cái bụng căn tròn ngã ngửa ra sau, tính rút điện thoại ra chơi thì lại bị hai thằng ôn dịch kia kéo dậy bắt đi rửa chén, còn nói gì mà

- Tụi con cần nói chuyện với boss của mẹ. Chuyện của đàn ông với nhau, phụ nữ không nên xen vào.

Cô khinh, lại tính chọc phá gì người ta thì nói ra luôn đi. Haizz, giờ cô phải ôm cái bụng căn tròn vào trong bếp rửa chén đây.

...

Tại phòng khách

Một lớn 2 hai nhỏ ngồi đối diện nhau, ánh mắt tóe lửa.

- Chú định mọc rễ ở đây luôn à? Ăn no rồi còn chưa chịu đi sao?_ Minh khoanh tay lạnh giọng nói

- Không thể để chú uống hết ly nước được à?

- Không được, chú nên về đi, người ta thấy đàn ông ra vô nhà phụ nữ đơn thân còn ra thể thống gì?_ Thiên khoanh tay lạnh giọng nói, y chan Minh

- Vậy để chờ mẹ hai đứa ra chào một tiếng chắc được chứ nhỉ?_ Không hiểu sao Hoắc Lạc Thần lại thích chọc hai đứa nhỏ này ghê

- Không cần, giờ chú về được rồi_ Cả hai đồng thanh

- Vậy chú về trước nhé

- Đi đi không tiễn

Rầm

Mộc Di từ trong bếp bước ra

- Ủa, đuổi boss về được rồi à?

- Hừ người gì đâu mà dai như đỉa_ Thiêm hừ lạnh

- Mặt dày nữa_ Minh tiếp lời

- Thôi mẹ đi ngủ trước đây, hai đứa nhớ ngủ sớm nhé

- Vâng ạ

....

Sáng hôm sau, boss của chúng ta sẽ đi làm thật vui vẻ nếu như hắn không thấy cô cùng thằng em họ của hắn đứng sát lại nhau nói cười vui vẻ trước hành lang công ti.

---còn----

P/s xl ra trễ, hôm nay buồn ngủ rồi mai tiếp tục phần mới nhé