Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 11: Ép Uống Máu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yuki đau đớn khắp người mà van khóc cầu xin. Nhục nhã... đau đớn đều phải nuốt xuống để được tiếp tục sống. Tất cả chỉ cho mục đích phục thù. Đúng, phải sống. Cho dù có tàn tật thương tích đi chăng nữa. Cô cũng phải sống.

Cô cắn chặt răng gồng mình lên dùng chân còn lại đá vào tay nó, cho dù tàn phế cũng đáng. Sức lực của cô rất lớn kèm theo có một con dao găm tẩm độc Tử Đằng trong dép khiến bàn tay của con quỷ buông cô ra - hất đi một cách tàn bạo. Chất độc nhỏ này đủ để cánh tay nó không thể hồi phục một thời gian dài.

Nhân lúc nó loay hoay không biết làm cách nào, cô lẩn mình vào trong bụi rậm và bóng đêm. Cánh tay phải bị xước đến chảy máu, cô nghĩ thầm chắc nó sẽ lần theo mùi máu mà tìm đến cô. Tay trái không còn một chút cảm giác cùng với chân phải. Lê lết, chân trái dùng sức muốn căng cơ để thoát khỏi đó. Ít nhất cũng phải tìm được một nơi để băng bó.

Nhìn thấy một hang động gần như muốn sụp đến nơi, ngoài ra xung quanh chỉ toàn một bãi đất trốn chỉ liêu riêu vài cọng cỏ xanh mơn mởn. Ánh trăng đêm nay bị mây che đi thoáng chốc, mọi thứ đều rơi vào màn đêm. Những vì sao tinh tú trên trời lấp lánh như những hạt kim xuyến đẹp tuyệt.

Chỉ duy nhất một điều, cánh rừng luôn ám mùi chết chóc.

Yuki trốn chui trốn nhủi trong hang động sâu hoắm, hóa ra nhìn bề ngoài tưởng nó nông lắm. Ai ngờ nó lại sâu và đen đến như vậy. Cô đánh liều bò vào sâu bên trong, vết thương nhức nhối khiến người khác muốn ngất đi tại chỗ. Nhưng không hiểu sao cô lại có nghị lực và ý chí kiên cường đến vậy.

Không biết cái hang này sâu bao nhiêu, không biết cuối hang có cái gì. Yuki chỉ biết, sống!

Cơ mà thật sự là tối chẳng thấy cái gì luôn. Cô chỉ biết mò theo cảm tính, sống được thì sống.

Và... cô đờ người ra khi nhìn thấy một vật thể lạ trước mắt. Hết gặp quỷ rồi lại gặp một con gì đây? Sư tử à? Yuki không nói lên lời, cơ thể co rúm và tim đập tình thịch. Sắc mặt biến dị khi thấy kích cỡ của nó.

Có vẻ như con vật kia đã cảm thấy sự hiện diện khác thường trong địa bàn của nó. Cả cơ thể to lớn kia bắt đầu di chuyển, cô chỉ biết nhìn, giọt mồ hôi rơi từ trên mặt xuống. Ôi thôi xong thật rồi. Nụ cười méo mó bắt đầu hiện lên, khóe môi giật giật xúc động.

Nước này đi sai, cho đi lại được không?

-"Ôi mẹ ơi... thấy bà rồi..."

Đồng tử sắc kim của nó lia qua một lượt, đánh mũi vài cái khịt khịt. Nó gầm gừ vài cái như có cái gì đó, rồi nhòm ngay chỗ cô đang nằm. Cô đột nhiên run lên mãnh liệt, không gặp quỷ thì gặp con này. Ông trời muốn cho cô chết lắm hay gì??

-"Mùi hương này... Yui... là cô sao?"

Chất giọng trầm ấm, vừa oai phong, vừa nghiêm nghị. Thật xứng danh với chúa Sơn Lâm. Yuki thầm nghĩ, Yui vốn dĩ là cái tên của mẹ cô? Con vật này quen biết với mẹ cô sao? Yên tĩnh một hồi không động, cô quyết định máu liều nhiều hơn máu não lần nữa. Nhẹ nhàng lết ra khỏi khuất ở cửa vào. Ngước nhìn lên con sư tử.

Ánh mắt con vật có màu lông màu cam nheo lại. Cúi mặt xuống ngửi ngửi. Chăm chú nhìn vào cô.

-"Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại giống Yui như vậy?"

Tốt!

-"Ngài quen mẹ tôi?"

Mẹ... con thú ngừng một hồi. Hóa ra đây là con gái của nàng ấy. Nhưng tại sao con gái của nàng ấy lại ra thành bộ dạng như thế này? Chân tay đều bị gãy, xương sườn cũng chịu tác động lớn mà nứt ra. Đầu ngón tay phải đều bị xước đến chảy máu. Thật là đáng thương...

-"Mẹ ngươi đâu?"

Không gian bắt đầu bao trùm lên một vùng yên tĩnh. Yuki im lặng không nói gì, ánh mắt chỉ dao động như không muốn nhớ lại cảnh tượng năm đó. Nhắm mắt lại và kiên định nói.

-"Mẹ tôi... đã chết rồi."

Giờ thì tới lượt con vật trước mặt im lặng. Móng tay nó bạo lực găm mạnh xuống đất, ánh mát lóe lên một tia lửa như muốn gϊếŧ người. Nó há miệng, hai hàm răng sắc nhọn lộ ra. Gầm gừ một cách giận dữ.

-"Là tên khốn nào!? Là tên khốn nào dám cả gan gϊếŧ chủ nhân ta!?"

Cô sợ hãi nhìn con sư tử. Chủ nhân?

-"Ngài quen biết gì mẹ tôi...?"

-"Mẹ ngươi là chủ nhân, ân nhân cứu mạng, và là người ta tôn sùng nhất. Khoan hãy nói chuyện này, ta phải cứu lấy cơ thể ngươi đã. Để lâu hơn nữa nó sẽ phế mất."

Nói xong, nó rạch ở tay một đường nhỏ đủ để cho một giọt máu li ti chảy ra. Cô ngỡ ngàng thắc mắc, dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Đưa cô máu làm gì? Nó không nói, nó chỉ đưa máu cho cô làm gì? Cô tưởng sẽ nắn khớp hay băng bó cố định xương gì đó chứ?

-"Có uống không thì bảo!"

-"Uống, uống, uống! Uống liền đây!"

Mặc kệ mọi thứ, cô lập tức nuốt giọt máu kia vào trong cơ thể. Lập tức, cơ thể nóng ran như huyết mạch bị đốt cháy, lục phủ ngũ tạng như bị dày vò trong than lửa. Mồ hôi ứa ra với nét mặt vằn vò đau đớn, ấy thế mà con sinh vật trước mắt chẳng lấy làm lo lắng gì. Cứ như thể nó đã gặp qua chuyện này rồi ấy. Yuki muốn khóc thét, so với cảm giác bị bẻ gãy chân tay, thì cái này còn đau đớn hơn gấp bội. Cảm giác bên trong như muốn nổ tung, muốn bị đốt cháy.

...

Sau một hồi quằn quại cật lực, cuối cùng cảm giác khó chịu cũng chùn xuống. Yuki thở không ra hơi, ánh mắt đờ đẫn như sắp chết. Cô vô thức quơ cánh tay trái lên, rồi giật bắn dậy.

-"Ôi mẹ ơi!"

Cánh tay trái là cánh tay bị gãy, ấy thế mà nó lành lại rồi này? Có cả chân, những vết xước cũng biến mất hoàn toàn. Kì diệu, quá thể kì diệu rồi.

Máu này mà đem bán chắc kiếm được bộn tiền ấy nhỉ?

-"Dẹp ngay cái suy nghĩ ấy đi nhá."

-"Xùy, có ai suy nghĩ gì đâu."

*

Cùng lúc đó, cuộc chạm trán giữa con quỷ màu xám và đồng đội của cô. Họ đã cầm chắc thanh kiếm trong tay, nhưng chẳng thấy cô đâu. Urokodaki trong phút chốc giận dữ đến tột độ, nhưng cũng vừa đau buồn tiếc thương. Ông bảo các sư đồ của mình lui về phía sau, tìm kiếm Yuki vì con bé là một người thông minh. Con bé sẽ không chết.

Ông cũng phải bảo vệ tính mạng Yuki chu toàn, vì lời hứa của ông với đồ đệ quá cố. Yui...

Tomioka Giyuu nhanh chóng gật đầu mà chạy đi trước, theo sau là hai đồ đệ. Những giây tiếp sau đó, một trận chiến khốc liệt xảy ra. Nhưng thế bị động là nghiêng về con quỷ xám xấu xí.

Tìm ở khắp mọi nơi, ba con người nhỏ bé đứng bơ vơ với nhau giữa khu rừng rộng lớn. Họ không biết phải tìm ở đâu... đi đâu để tìm. Nguyên một mảng rừng màu xanh nhuốm màn đêm mù mịt, họ cũng chả biết cô đi về hướng nào nữa. Chợt, Giyuu nhìn thấy vệt máu lúc ngắn lúc dài chỉ vừa mới khô.

Cậu như vớ được vàng vội vã gọi hai người bạn của mình đến.

Sau đó họ quyết định lần theo vết máu đó tìm cô.

*****

Hành trình buff con bắt đầu từ đây:)))
« Chương TrướcChương Tiếp »