Chương 1: Bánh bao nhân thịt mềm

Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt mọi người, khắp nơi trong không khí tràn ngập oi bức.

Biệt thự giữa núi.

Khu vực nhà giàu nổi tiếng ở Tây Thành.

Tiếng khóc không ngừng phát ra từ căn biệt thự được trang trí sang trọng.

Đã nửa tiếng trôi qua, tiếng khóc vẫn không ngừng.

"Cục cưng ngoan, con đừng khóc nữa! Còn khóc nữa sẽ không xinh đẹp đâu!"

"Cục cưng đừng khóc nữa. Con xem, dì đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon cho con đấy."

"Cục cưng, đừng khóc nữa..."

"..."

Lần đầu tiên Lâm Vãn phát hiện ra, tiếng khóc của một đứa trẻ có thể đáng sợ đến thế.

Sức công phá này!

Chẳng lẽ kiếp trước là còi báo động của cuộc không kích ư.

"Dì nói cho con biết nè, nhà dì có hai anh chàng rất đẹp trai. Chỉ cần con không khóc, dì sẽ tặng cho con một anh, được không? Con có thể chọn một trong hai..."

Chỉ cần cô bé này có thể dừng lại, đưa cả hai cùng lúc cũng được!

Lâm Vãn thích con gái, một lòng muốn sinh con gái. Đáng tiếc, cả hai lần bà sinh đều là con trai. Hơn nữa, lúc sinh đứa con thứ hai, bà suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, dù bà có nói gì, Từ An Niên cũng không cho bà sinh đứa thứ ba.

Sinh con gái đã trở thành một giấc mộng.

Cho đến hai ngày trước, người bạn thân của bà đi công tác, nói sẽ gửi cô gái này đến để bà chăm sóc hai ngày, Lâm Vãn vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, chỉ là, không có ai nói cho bà biết, cô gái nhỏ gào khóc sẽ đáng sợ như vậy.

Lâm Vãn sinh ra hai cậu nhóc, lúc mới sinh ra, đứa lớn rất ít nói, gần như không khóc không nháo, chỉ ậm ừ hai lần khi đói và khi đi tiểu.

Lớn lên một chút lại càng thêm kiêu ngạo, không nói thì là khóc, thậm chí không cần phải dỗ dành.

Khiến bà, một người làm mẹ, không có chút cảm giác thành tựu nào.

Về phần đứa thứ hai, suýt nữa khiến bà mất đi nửa cái mạng, sau khi sinh xong, bà khóc bù lu bù loa, lúc đó thằng nhóc thúi có khóc hay không thì bà không biết.

Sau này bị đánh khóc nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ kêu vài tiếng.

Không cần bà ra tay, sẽ có người làm chúng im lặng.

Vì vậy, bà thực sự không biết, một đứa trẻ lại có thể khóc suốt nửa tiếng mà không ngừng.

Thật lo lắng, nếu khóc lâu như vậy thì có bị ngất xỉu không.

Ngay lúc Lâm Vãn đang sứt đầu mẻ trán thì cánh cửa bị đẩy ra, một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi xuất hiện ở cửa ra vào.

Thiếu niên đeo cặp sách, mặt mày thanh tú, nước da trắng nõn, dưới ánh mặt trời lại trắng phát sáng. Lông mày trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng hơi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh căn phòng, đầy vẻ bất mãn.

Khoảnh khắc Lâm Vãn nhìn thấy đối phương, giống như bà đã nhìn thấy vị cứu tinh.

Chưa bao giờ bà thấy biết ơn sự xuất hiện của cậu nhóc này đến thế.

"Con về đúng lúc quá. Mau dỗ con bé giúp mẹ, dỗ con bé nín khóc đi!"

Từ Gia Diễn còn chưa kịp nhìn rõ sinh vật lạ xâm chiếm nhà mình khi cậu đi vắng, còn có thể phát ra tiếng động 800 decibel, một cái bánh bao nhân thịt mềm đã được nhét vào trong tay anh.

Thiếu niên mất cảnh giác, chưa kịp nhét lại thì người kia đã nhảy ra xa, như thể vứt một củ khoai nóng, thở dài nhẹ nhõm trước mặt cậu.

Cả buổi trưa nay bà đã mệt lử rồi.

Từ Gia Diễn:......

Cúi đầu xuống, anh nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, mắt nhắm tịt, khóc đến mức như đang nín thở, khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi.

Chắc là do khóc quá lâu, cô không khỏi ợ hơi, nước mũi tạo thành bong bóng.

Sau đó "bụp——" một cái.

Trong nháy mắt, cậu cảm thấy mọi lỗ chân lông trên cơ thể mình đều nổ tung. Không, là toàn bộ thế giới nổ tung.

Khuôn mặt nhỏ đẹp trai lạnh lùng trở nên đen kịt.

Thân thể cực kỳ cứng ngắc.