Chương 4: Anh ơi, ôm!

"Mẹ nói lại lần nữa đi ạ?" Từ Gia Diễn kéo căng mặt, không thể tin được nhìn Lâm Vãn trước mặt.

Anh mới ra ngoài học thêm hai tiết, vừa trở về đã có vợ rồi?

Có phải bà quên năm nay con trai mình bao nhiêu tuổi không?

Lâm Vãn không khỏi cảm thấy chột dạ, việc này quả thật phải xin lỗi cậu nhóc.

Bởi vì... Bà quên hỏi ý kiến

anh.

Không phải lúc đó anh không có ở đây sao?

Cho nên không phải bà không hỏi, đây là không thể hỏi được!

Không sai, không thể trách bà được...

Dù sao bà cũng là mẹ, sao có thể bị con trai uy hϊếp được.

Lâm Vãn rất nhanh lấy lại tự tin, nhìn con trai của mình nói: "Là chính con muốn hỏi, hiện tại đã biết rồi, đương nhiên phải chăm sóc vợ mình thật tốt."

"Mà, con thấy đấy, Nguyên Nguyên vẫn thích con, con vừa về thì con bé ngừng khóc!" Nếu biết thằng nhóc này lợi hại như vậy, lẽ ra bà nên đưa người về sớm hơn.

Vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh không?

Từ Gia Diễn: "Con không đồng ý!" Thông gia từ bé cái gì, cậu sẽ không bao giờ thừa nhận.

Còn có,

"Sao lại là con?" Bà quên mất mình còn có một đứa con trai nữa sao?

Lâm Vãn: "Đương nhiên là phải có thứ tự, em trai của con không nên vượt qua con, nếu không, sau này con trách mẹ thiên vị thì phải làm sao?”

Cảm ơn mẹ, con sẽ không.

"Hơn nữa, em con cũng không thông minh bằng con, mẹ sợ dì Thanh Uẩn của con không thích thằng bé làm con rể nên mới chọn con."

Người ta thường nói con trai lớn thì ngốc nghếch, con trai thứ thì xảo quyệt, mà nhà họ thì ngược lại, con trai thứ bị con trái lớn đè bẹp.

Lúc này, con trai thứ hai của nhà họ Từ được bảo mẫu đưa đi bơi lội đang vui vẻ uốn mình trong nước thì đột nhiên hắt xì thật to.

Bảo mẫu đứng bên cạnh thấy vậy thì không khỏi khẩn trương nói: "Có phải là do nước quá lạnh không? Nhị thiếu gia, hay là chúng ta không bơi nữa, về nhà nhé?"

"Không được, con còn chưa chơi chán mà!" Cậu bé quả quyết từ chối, lưu loát trở mình trong nước, hướng mông về phía bảo mẫu.

"Đại thiếu gia sắp tan học rồi, nhị thiếu gia không muốn về nhà chơi với anh trai sao?" Bảo mẫu vừa cười vừa dỗ dành.

"Được rồi!" Nhắc đến anh trai, cậu bé mới dừng vui vẻ, ngoan ngoãn dựa vào mép bể bơi, để dì thơm thơm đưa cậu ra khỏi bể bơi.

Lúc này, ở nhà.

Từ Gia Diễn không nói nên lời.

Anh có nên cảm thấy tự hào không?

"Con không đồng ý, lập tức đuổi người đi."

Lúc đầu anh chỉ nghĩ bánh bao nhân thịt này ồn ào, nhưng bây giờ, anh càng nhìn càng không vừa mắt.

Không muốn đối phương ở lại dù chỉ một phút.

"Không được. Mẹ nói rồi, ba mẹ con bé đang đi công tác, khoảng thời gian này con bé sẽ ở nhà chúng ta." Thái độ của Lâm Vãn cũng rất cứng rắn.

Về phần ý kiến

của nhóc con, không quan trọng!

Từ Gia Diễn: "Vậy thì mẹ phải tự nghĩ biện pháp đi, đừng mong con chăm sóc em ấy cho mẹ." Nói xong, anh trực tiếp ném cục thịt lên ghế sô pha, thậm chí không quan tâm đến vết véo trên tai.

Vừa định trở về phòng, anh đột nhiên cảm thấy chân mình bị siết chặt.

Từ Gia Diễn cúi đầu, nhìn thấy cô bé ngồi dậy trên sô pha, túm lấy ống quần của anh, định bò lên. Cô mở to đôi mắt ướt sũng, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, ôm!"

"Con xem, em gái đang gọi con kìa."

Từ khi Lâm Vãn tiếp nhận cô bé, ngoài tiếng khóc ra, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy cô bé nói chuyện, bà hưng phấn và khích lệ nhìn con trai nhà mình.

Từ Gia Diễn băn khoăn, không biết chuyện này có liên quan gì đến anh?

Với vẻ mặt thờ ơ, anh rút chân ra khỏi tay cô bé...