Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 26-1: Tác dụng của nước mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Ngũ cũng nhanh chóng né ra được, quẹt mũi nói:

-Tôi là thằng nhóc còn tôi nên gọi thầy là gì đây, “trâu già gặm cỏ non” à?!

Rồi nhanh chóng phản đòn! Nguyễn Trọng Nam không nói không rằng bỏ tay Lạc Mẫn ra, lao nhanh ra, đạp một phát vào bụng Trương Ngũ. Từ lúc trưa đến giờ không ăn gì, thêm khó chịu trên xe nên dĩ nhiên chậm chạp hơn mọi khi nên Trương NGũ dĩ nhiên không may mắn tránh được, gương mặt tái xanh! Nhưng cậu cũng gắng chịu đau mà quay người túm lấy cổ áo Nguyễn Trọng Nam, đánh thẳng vào mặt hắn lần nữa! Nguyễn Trọng Nam bị sượt một tý, làn da trắng trên mặt xuất hiện một vết máu.

-Là nhóc muốn chết!

Nguyễn Trọng Nam cũng không ngờ bản thân lại quá xem thường Trương Ngũ, bao nhiêu tức giận như nén lại trên động tác! Hắn nhanh chóng dùng những gì được học năm tháng đánh đấm ra đối phó Trương Ngũ. Đánh một hồi, toàn là Trương Ngũ bị trúng đòn, gương mặt đã thể hiện rõ nét đã lộ rõ nét đau đớn khi bị đánh trúng mấy phát! Thân thủ Nguyễn Trọng Nam vốn nhanh, nay mang theo tức giận nên càng mạnh kẹp cổ Trương Ngũ, dựa thế ép một tay cậu ra sau. Gương mặt Trương Ngũ trắng tát, giơ tay định thục trỏ vào phái sau nhưng bị Nguyễn Trọng Nam tránh thoát! Còn bị hắn dùng chân đạp mạnh vào khủy chân, buộc Trương Ngũ vào tư thế như tội phạm bị bắt!

Bàn tay đặt mạnh sau gáy định xuống tay, ánh mắt dường như không còn chút nào định nương tình. Sau gáy là bộ phận quan trọng nếu bị tổn thương nặng có thể sẽ ảnh hưởng rất không tốt cho sức khỏe sau này!

Lạc Mẫn như ngồi trên đống lửa, không thể nhịn nổi mà lao đến ôm chặt nắm tay định giơ lên hướng thẳng phía sau đầu Trương Ngũ. Giọng nói run run:

-Đừng mà. Đừng làm vậy mà! Cậu ấy đang mệt trong người…. Làm thế không phải quân tử!!!

Ánh mắt Nguyễn Trọng Nam nhìn vào gương mặt đau lòng của Lạc Mẫn, lòng cũng quặn đau! Nhưng vượt trên điều đó là sự oán giận và căm hận!!! Dựa vào cái gì chứ?! Dựa vào cái gì mà thằng nhóc này có tất cả những gì hắn cố gắng chứ?! Dựa vào gì mà chỉ vài tháng ngắn ngủi hắn có được sự thương tiếc, quan tâm của cô! Vậy sự lấy lòng của hắn cho ai coi đây?!

Gặt phắt tay Lạc Mẫn ra, mạnh tay thẳng xuống. Chưa kịp suy nghĩ thì Trương Ngũ đã vực dậy, đá một phát vào tay đang bị thương của Nguyễn Trọng Nam! Làm cho vết thương hắn cũng rướm máu kèm vết bụi bẩn. Rồi Trương Ngũ loạng choạng ngã về sau, nhìn Nguyễn Trọng Nam với vẻ chán ghét. Mạnh mẽ nói:

-Có ngon đánh chết tôi đi!

Lạc Mẫn nghe xong vội nhìn sắc mặt Nguyễn Trọng Nam. Sắc chiều ráng vàng như chiếu sáng được chỉ có nửa gương mặt của hắn, trông thập phần quỷ dị. Hắn cười mỉm rồi nói với cái giọng cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lạnh thấy xương:

-Tiễn cậu xuống mồ tôi cũng không ngại.

Rồi sấn tới trước, Lạc Mẫn không dám suy nghĩ bèn ôm từ sau hắn. Cảm giác ấm áp như cạm đến nơi sâu nhất trong lòng hắn. Làm nó mềm cả ra. Lạc Mẫn thấy hắn có vẻ bình tĩnh lại rồi mới kéo tay hắn đi, nhẹ nói:

-Đi thôi. Đừng đánh nữa, xem như vì em, được không?!

Nhưng Nguyễn Trọng Nam cứ như đá tảng, không di chuyển mảy may. Rồi ánh mắt hắn sắc bén vòng một vòng qua gương mặt của đôi nam nữ trước mắt. Không biết nghĩ gì kéo tay Lạc Mẫn đi. Lần này đến phiên Lạc Mẫn không muốn đi, ánh mắt cứ như lưu luyến anh chàng mặc áo học sinh, trên miệng còn vương lại vết máu kia. Làm cho Nguyễn Trọng Nam không khỏi gầm nhẹ:

-Hay cô muốn tôi đánh chết nó!

Cô níu tay áo hắn, nước mắt khó cầm mà bước chân nhanh theo hắn đi!

Trương Ngũ, tha lỗi cho tôi…

___

Trên chiếc xe đoàn trường.

Hắn nắm chặt cái cằm nộn thịt, cười thật tươi. Nhưng đối với Lạc Mẫn lúc này gương mặt điển trai lạnh lùng này như ác quỷ sắp ăn thịt người, làm cô có lấy hết can đảm cũng phải tìm cách lui ra. Nào ngờ hành động này như chọc điên con dã thú cố gắng được kiềm chế trong người Nguyễn Trọng Nam nãy giờ. Hắn buông cằm cô ra, cười càng lớn hơn, vang vọng cả chiếc xe ba mươi hai chỗ ngồi!

-Ha ha… Em giỏi lắm, Lạc Mẫn! Hôm nay em dám liếc mắt đưa tình cùng thằng nhãi kia phải không?! Tôi nói ra sao?! Tôi nói cái gì?! Em nghĩ tôi đùa sao?!

-Không… Không… Em không có…

Rõ ràng cô không làm gì cả, sao hắn cứ úp cái danh “liếc mắt đưa tình” lên người cô chứ?!

Hắn đạp một chân lên ghế, cản lại cả viên trôi nước đang dần dịch chuyển kia, ép cả thân mình to cao xuống! Bàn tay nắm nhẹ mái tóc cô, khẽ gắt:

-Vậy em nói tôi nghe, hôm nay tôi bị thương sao em lại mãi nhìn thằng nhóc kia?! Và tại sao em đã chấm dứt với nó rồi mà nó vẫn còn quan tâm em vậy?! Tại sao?! Tại sao?! Hả?!

Những câu “Tại sao?” gần như là rít ra từ kẽ răng.

-Em… Em… Em không biết…

Hắn nheo lại cặp mắt nâu, giọng nói càng ngày càng trầm nhưng câu hỏi lại càng ngày càng nhiều:

-Hay em định gạt tôi?! Nói muốn tự do này nọ rồi không thực hiện lời hứa?! Nào là cái gì cũng không biết! Cái gì cũng không có! Em định đùa tôi à?!

Chưa đợi cô trả lời hắn đã áp sát cô lên chiếc ghế dài, bàn tay bóp chặt bên bầu ngực tròn đầy đặn làm Lạc Mẫn phải kêu đau, hai tay đẩy bàn tay to ra, đánh vào bờ vai hắn liên tục. Nhưng Nguyễn Trọng Nam dường như không quan tâm, tay còn lại của hắn kéo toạc cái quần dù của cô đến gối, làm cho chiếc qυầи иᏂỏ với hoa văn ngây ngô đập vào mắt hắn. Trên nữa là cặp đùi to trắng mát lạnh, cảm giác hoàn toàn đối lập với máu trong người hắn lúc này! Không do dự hắn vạch chiếc quần qυầи иᏂỏ sang một bên, chọc thẳng ngón tay thon dài vào trong tìm kiếm khu vườn mượt mà, đầy đặn, đến khi đυ.ng được tấm màng mỏng kia mới thôi! Lạc Mẫn hồn vía lên mây, giãy dụa hết sức mong thoát thân! Nên bàn tay dĩ nhiên đυ.ng phải vết thương được băng bó bằng bông y tế quoa loa của Nguyễn Trọng Nam. Hắn đau, nhíu mi nhưng lại không hề dừng lại động tác cuồng dã, thô lỗ! Miệng còn nói ra lời thô bỉ đến mức Lạc Mẫn không ngờ:

-Sao?! Nhanh như vậy đã có phản ứng. Thằng kia không thỏa mãn em được đâu. Yên tâm, ngoan ngoãn đi. Làm xong, tôi sẽ cưới em, chính thức giam em lại cả đời bên cạnh! Đừng hòng nhìn thằng nào khác ngoài tôi nữa!!!

Vừa nói hắn vừa suồng sã vuốt ve cặp đùi mịn, làm da gà cô thi nhau chạy dài khắp cơ thể!

Lạc Mẫn lúc này mặt mếu máo, đại não theo mấy từ “làm xong”, “cưới em” rồi lại “giam em” mà muốn ngất xỉu đi cho xong! Liều mạng mà dùng chân lên gối vào hạ thân Nguyễn Trọng Nam. Hắn cười khẽ, nhanh nhẹn né người sang. Nhân cơ hội Lạc Mẫn quay người bò xuống sàn xe, do sàn xe cao lại đang ngồi trên hàng ghế cuối nên hiển nhiên là té xuống, tiếng kêu không nhỏ.

Nguyễn Trọng Nam như ác ma đi xuống, kéo cô dậy lại tiếp tục cuồng dã hơn , nhưng lần này là đổi tư thế! Hắn để cô ngồi lên đùi mình, một tay làm loạn trước ngực cô, vén cao chiếc áo sơ mi hồng, xoa bóp, còn dùng ngón tay ác ý nhéo mạnh hai quả anh đào, đến nỗi xuất hiện màu đỏ hồng, trông thật tội nghiệp! Bóp chặt rồi lại thả ra, đôi khi còn dùng đầu ngón tay đùa

nghịch viên kẹo anh đào! Một tay ép mặt cô lại hôn ngấu nghiến lên môi cô. Hai tay cô giãy dụa lung tung nhưng dường như vô ích đối với Nguyễn Trọng Nam lúc này! Lạc Mẫn khóc hổn hển, nước mắt rơi xuống như thác, chảy ướt cả bàn tay to đang nắm chặt cằm cô không buông. Hắn dùng bàn tay đang bị thương của mình cởi quoa loa khóa quần. Nghe tiếng động lạch cạch, mặt Lạc Mẫn không còn chút huyết sắc! Không lẽ lần này cô thật sự sẽ không thay đổi được số phận sao?!

Cô chóng nhìn ra bên ngoài mới thấy mọi người đang dắt nhau đi dạo gần đây!

-Sợ hở?! Sao lại sợ?! Hửm?! Sợ người ta thấy tôi chơi em?!

Đôi môi mơn trớn lên, liếʍ nhẹ nước mắt rồi chuyển sang vành tai nhỏ.

Lạc Mẫn nghe những lời thô bỉ như có như không cào nát thâm tâm. Cô bị vậy là đáng đời! Ai bảo cô lại tự nghĩ mình thông minh, còn dám tiếp cận hắn! Hôm nay cô nghĩ hắn tuyệt không tha cho cô đâu! Đã vậy cô còn làm khổ Trương Ngũ. Lạc Mẫn cô đúng là sinh ra đã làm khổ mẹ, lớn lên lại tiếp tục làm khổ người quan tâm mình. Rồi còn làm khổ cả bản thân mình nữa! Nghĩ lại càng thấy uất ức, bàn tay bấu chặt những mảnh vải trên người, miệng cũng thốt lời thô bỉ khi nhận ra hắn đẩy nhẹ chiếc qυầи иᏂỏ của cô, cường ngạnh bắt cơ thể cô tiếp nhận hắn.

-Khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn!

Bàn tay Nguyễn Trọng Nam dừng lại mọi động tác. Mặt đanh lại không hiểu vì tức giận hay vì xấu hổ mà giọng nói như lại thấp thêm vài phần:

-Em nói cái gì, lặp lại tôi nghe.

Cô lấy hết sức còn lại mà đứng dậy, thoát khỏi vòng ôm của Nguyễn Trọng Nam. Nước mắt vẫn rơi dài trên hai má mủm mỉm, bàn tay run run nắm quần áo xộc xệch của bản thân. Tay còn lại không hề có ý tứ chỉnh chúng lại, mà chỉ thẳng vào mặt hắn, nói trong nghẹn ngào tức tưởi:

-Tôi… Tôi nói… Anh là đồ khốn nạn! Rõ ràng… Hức… Hức… Anh nói anh sẽ không đi quá giới hạn với tôi! Nhưng… Nhưng… Chỉ cần tôi không nghe lời anh một tý, anh sẽ lại nổi điên. Định đè tôi ra cho thỏa mãn du͙© vọиɠ! Anh hứa sẽ thương tôi, sẽ chiều tôi… Hức… Hức… Nhưng đây là thương sao?! Đây là chiều sao?! Đây là bạn gái sao?!Hức… Hức…

Nói xong cô bỏ mặc ánh mắt đang càng ngày càng nguy hiểm của hắn, nhưng đôi chân không tự chủ mà từ từ lui dần về sau. Môi mỏng vẫn nói ra nỗi uất ức trong lòng:

-Tôi… Hức… Hức… tôi có bạn cũng là sai sao?! Tôi đâu phải là gái bán hoa, mà đυ.ng tý anh chửi tôi “liếc mắt đưa tình”… Còn cô Thanh Hoa đối với anh, tôi có nói gì đâu… Hức.. Á!

Không cẩn thận nên Lạc Mẫn tiếp tục trượt té lần hai trên chiếc thảm xe. Đôi chân còn một chân có giày, một chân thì không. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn! Cũng biết những lời lẽ “khi quân” này chắc sẽ nếm không ít khổ! Nhưng cô biết sao đây?! Không nói cũng bị hắn cưỡng đoạt trên xe, còn nói thì hắn có thể chỉ hóa điên mà đánh cô một trận thôi! Nhưng không sao, da thịt cô dày, có bị đánh cũng không chết được. Biết đâu vì lần này hắn sẽ sinh chán ghét mà buông cô ra! Cô chỉ là một con bé bốc đồng, miệng còn hôi sữa, sẽ không hợp với hắn! Đúng!!! Không sao, cùng lắm thì bầm người thôi…. Nhưng đợi gần cả năm phút, đôi mắt to mới khe khẽ ngước lên.

Thấy người đàn ông lúc trước còn dáng vẻ hung thần nay lại biến mất. Lạc Mẫn cũng không biết đây là tốt hay là xấu. Nước mắt nước mũi tèm lem, nghĩ càng thêm thẹn…

Nguyễn Trọng Nam vươn tay đến trước mặt Lạc Mẫn, cô nhắm tịt mắt! Như sợ hắn sẽ đánh cô vậy. Đồ ngốc! Làm sao hắn nỡ xuống tay đánh cô. Ngẫm lại bản thân lúc trước vô cùng bình tĩnh, vô cùng lạnh nhạt, nhưng chỉ cần nghĩ đến chú thỏ mập này là hắn lại không quản lý nổi cảm xúc. Xém tý nữa đã gieo mầm mống kinh sợ trong đầu cô rồi.

Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi chân trần lộ ra ngoài vết tim tím do va đập với thành xe khi nãy của Lạc Mẫn. Cảm nhận được bàn tay nóng hổi kia đang chạm vào người mình, Lạc Mẫn không tự giác định rụt người lại mà bỏ chạy! Giọng nói Nguyễn Trọng Nam cất lên với những lời lẽ mà cô nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ nghe thấy được.

- Xin… xin lỗi. Em đừng giận anh được không?!

Lúc này Lạc Mẫn mới có dũng khí quay lại nhìn hắn. Gương mặt chững chạc của Nguyễn Trọng Nam đang đỏ dần lên, làm Lạc Mẫn ngơ ngác!

Hắn với tay kéo lại cái áo bị bản thân làm rối thành một nùi, vừa chỉnh lại dây áo, khóa chiếc quần dù bị chủ nhân nó lê lết thê thảm lên. Rồi mới ôm cô vào lòng, để đầu lên trên đỉnh tóc của cô, tham lam hít mùi hương của Lạc Mẫn hòa quyện cùng hơi thở khe khẽ của cô, bình ổn lại nhịp tim cho cả hai rồi nói tiếp:

-Ngoan, đừng giận anh nữa! Hãy quên chuyện ban nãy đi. Từ đây em không còn dây dưa gì với Trương Ngũ nữa anh đảm bảo không bao giờ có chuyện như khi nãy, được không?! Hửm?! Anh sẽ dịu dàng, sẽ chiều em, anh có thể hứa.

Lạc Mẫn không biết nói gì, chỉ chuyển từ khóc thét sang thút tha thút thít.

Nguyễn Trọng Nam nhìn xuống đôi tay cô thong xuống, nhìn cứ như bản thân đang tự biên tự diễn, nhưng biết tâm trạng cô ắt hẳn đang tệ, nên cũng không dám mạnh bạo. Đôi bàn tay thô chai không kiềm được mà nhẹ nhàng bắt hai cánh tay trắng mập vòng qua eo mình. Như vậy cảm giác hắn mới chân thật ôm cô!

Lạc Mẫn gạt ra, hắn lại kiên trì đưa vào! Cứ như vậy hai ba lần cô cũng chịu thua! Hãy coi như đây là cái gối “chùa” cho cô lau nước mắt đi. Chờ cô hết thút tha thút thít, Nguyễn Trọng Nam nhìn lại đồng hồ cũng còn mười phút nữa là sáu giờ chiều. Mà đến sáu giờ là mọi người sẽ tập trung lại. Hắn bèn kéo cô ra, nhìn vào đôi mắt đỏ hồng, lòng đau như bị ai cào ai xé. Nguyễn Trọng Nam nhẹ giọng:

-Em sao nhiều nước quá vậy?! Khóc mãi, cái gì cũng khóc!

Nghe hiểu thành ý hắn khinh thường mình, Lạc Mẫn lại chực khóc. Nguyễn Trọng Nam thật sự nhìn mà phát rầu. Lúc trước nhìn cô khóc hắn hai ba phần đau thì bảy phần cảm thấy hưng phấn. Còn giờ thì nhìn cô rơi lệ, lại thêm bộ dạng đánh chết cũng khóc này thật sự hắn cảm thấy hối hận không nhẹ! Trong tâm khó chịu sao sao ấy! Rất khó giải thích… Rất khó giải thích…

Hai người ôm nhau, cơ thể kề sát nhưng tâm tư mỗi người mỗi khác. Nguyễn Trọng Nam thì lo cho ai kia sưng mắt, lo cho ai kia khóc hoài bị bệnh. Thật ra, ban nãy hắn rất tức giận! Nghĩ đến việc cô dám tơ tưởng đến thằng nhãi thua mình mọi mặt kia thì nóng cả người! Cô là của hắn, tương lai sẽ là vợ hắn, xa hơn nữa là mẹ của con hắn! Trong đầu chỉ cần có hắn là đủ rồi. Nhưng khi cô nói ra uất ức của mình, nghe cô trách mình, còn nhắc tới Thanh Hoa, hắn mới từ từ thả lỏng toàn thân. Cảm thấy bản thân thật sự đã có phần quá đáng. Có lẽ không chỉ có hắn ghen cô, mà cô cũng ghen hắn.

Còn ai kia thì cảm thấy bản thân đã thoát một kiếp. Ai ngờ nước mắt dư thừa của cô lại có thể hóa giải tất cả! Đến cả chuyện cô chửi hắn cũng không có sao?! Nếu vậy có gọi là thương tiếc?! Hắn thương tiếc cô sao?! Tại sao có thể vì cô mà nói “xin lỗi”, từ mà năm năm hương lửa cô vẫn chưa bao giờ thấy vẻ mặt hối lỗi của hắn với bất cứ việc gì, với bất cứ ai. Kể cả Nguyễn Hữu Lộc, người cha mà hắn kính trọng!

“Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người.” Liệu câu nói này có ứng dụng với cả hai trong số mệnh tương lai?!
« Chương TrướcChương Tiếp »