Trong lòng nghĩ Phó Chẩm làm con cả trong nhà, cũng đã qua năm nay mà vẫn đứng thẳng chi năm. Giải quyết con
gái
nhỏ ở giữa va chạm chắc là dễ dàng. Bản thân ông cũng muốn xem một chút con trai ông sẽ dùng phương pháp gì để giải quyết vấn đề khó khăn nhiều năm qua này.
" Duyệt Duyệt là chị
gái
của em, việc này không thể nghi ngờ. Chuyện năm đó đã qua, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Mặc kệ việc kia thế nào đều là việc của người lớn, cái gì không nên nói còn cái gì nên nói em là một
cô
gái
lớn như vậy mà không biết sao?"
Mẹ Phó Cận là Viên Kỳ Hồng bốn mươi tuổi mới sinh, cũng tính là bà rất yêu thương con
gáibảo bối này. Ở dưới tình huống này sinh ra Phó Cận, hiển nhiên là bị mẹ dưỡng ra cái thói quen vô lý này. Đã nói nghe một chút là nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện bất quá ý thức nói không được dễ nghe đó chính là không có giáo dục.
“Phó Chẩm! Rốt cuộc anh là anh trai của ai? Tại sao anh lại nói chuyện giúp chị ta? Em
thậtkhông biết từ nhỏ tới lớn anh chỉ biết che chở chị ta, em mới là em
gái
ruột của anh!" Phó Cận hướng về phía Phó Chẩm nổi trận lôi đình, thậm chí đưa tay nếm bánh ngọt về hướng Phó Chẩm.
Phó Chẩm nghiêng người né tránh, tính tình tốt giải thích nói: "Hai em đều là em
gái
của anh, anh chỉ giúp lý không giúp thân. Duyệt Duyệt là ba ba mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của em, cho dù là một khách mời bình thường như vậy cũng phải biết một chút lễ phép. Em như vậy thì coi là gì?"
"Khách mời? Anh nhìn chị ta mặc thành bộ dáng gì kia, rõ ràng là đến đập bãi. Hôm nay mấy khách mời tới không ai là không mặc rất đoan trang, cái khác không có một cái thì chị ta cũng đi luôn đi. Không mặc được như trên thi không được tới tới tham gia bàn tiệc, không phải là vì đập bãi sao!" Diêu Ý Duyệt đánh giá lại một chút quần áo của
cô, bây giờ mới ban ngày
cô
xác thực ăn mặc rất tùy tiện. Nhưng đó cũng là chủ ý của
cô, dựa vào cái gì sinh nhật của
cô
toàn bộ thế giới đều phải quên. Hết lần này tới lần khác sinh nhật của
cô
gáinhỏ này ba ba muốn làm
thật
long trọng.
" Tôi mặc vậy thì làm sao? chỗ nào làm cho ba ba mất mặt hả? Cần phải trang điểm đậm xinh đẹp, ăn mặc giống như đóa hoa giao tiếp giống như
cô
chính là lễ phép bình thường sao?" Diêu Ý Duyệt không thể nhịn được nữa. Liếc mắt thấy
cô
ta sắc mặt đại biến, trong lòng cảm thấy cao hứng châm chọc nói: "Chị
gái
tôi đáy chính là trời sinh đoan trang, không trang diện cũng xinh đẹp giống như một đóa hoa
tươi. Trái lại tôi lại thấy thương người em
gái
như
cô, ba ba có tiền như vậy tại sao
cô
không đi chỉnh dung a. Bức tranh thì béo, đầu thì mặt sưng, cũng không có làm cho ba ba mất mặt sao?"
Mẹ Diêu Ý Duyệt là có tiếng là một đại mỹ nhân, đã hơn tuổi bốn mươi lại vẫn giống
cô
gáihơn hai mươi tuổi. Diêu Ý Duyệt hoàn toàn kế thừa gien của mẹ
cô, từ nhỏ đến lớn đều là mỹ nhân. Bởi vì rất xinh đẹp lại nhiều tài nghệ là một trụ cột của câu lạc bộ văn nghệ, trong trường học luôn luôn là một nhân vật quan trọng.
Mà Viên Kỳ Hồng cũng là người phụ nữ có
tướng mạo bình thường, vóc dáng thấp bé, con trai theo ba ba Phó
Tư
Niên lớn lên cao lớn có khí thế của đại soái, con
gái
Phó Cận lại theo mẹ
cô
vóc dáng nhỏ bé nhỏ, làn da ngăm đen bộ dạng
thật
giống người đi đường.
"Còn có một việc, không phải ba ba không cho tôi mang họ Phó mà là tôi không thích mang. Hơn nữa tôi cũng không phải là con
gái
riêng, mẹ của tôi với cha
cô
là có kết hôn
thật
thuộc loại vợ chồng hợp pháp. Chẳng qua thời điểm tôi sinh ra ông ấy lấy mẹ
cô. Không cần làm cho mẹ của tôi giống với người thứ ba!"
Phó Cận hổn hển, lao đến giơ tay lên hướng phía mặt của Diêu Ý Duyệt đánh xuống.