Chương 14

Ở đây chỉ có một người duy nhất đáp ứng được những điều kiện này—

Chính là Trấn Bắc Hầu!

Vì vậy, hai ngày sau, sau vô số lần phàn nàn với hệ thống về việc các triều thần làm việc quá chậm, cuối cùng, Thái giám tổng quản Tô Phương thân yêu của Thiệu Dịch, cúi xuống thì thầm bên tai hắn: "Bệ hạ, Trấn Bắc Hầu cầu kiến."

Thiệu Dịch: "..."

Ai đó?

Thiệu Dịch lặng lẽ tự kiểm điểm, liệu có phải mình làm bạo quân quá lười hay không, đến mức không biết rõ những quan viên mà mình phải đối phó là ai.

Nhưng người đột nhiên xin diện kiến sau hai ngày yên tĩnh này chắc chắn không mang đến chuyện gì tốt lành.

…Ừm, cũng không hẳn.

Mục tiêu của hắn là làm một vị vua mất nước, nên theo logic ngược lại, cái gã Trấn Bắc Hầu này chắc hẳn đến để làm việc tốt!

Trong lòng Thiệu Dịch hơi sáng tỏ, không chút khách khí nói với hệ thống: [Thống tử, cho ta xem tư liệu về Trấn Bắc Hầu này.]

Yêu cầu này đối với hệ thống mà nói còn đơn giản hơn nhiều so với lúc đầu Thiệu Dịch yêu cầu nó tra cứu tình hình của các phi tần.

Bởi vì triều Thiệu chỉ có công lao quân sự mới được phong hầu và chỉ có thể kế thừa với tước vị giảm dần. Trấn Bắc Hầu có tên gọi này đương nhiên là có chiến công thực sự được ghi lại trong sử sách. Chỉ cần trong kinh thành có ghi chép, đối với hệ thống mà nói, việc tra cứu không phải là vấn đề khó khăn, rất nhanh hệ thống đã trả kết quả.

[Trấn Bắc Hầu Thang Đình, Chính nhị phẩm Phụ Quốc Đại tướng quân, sáu mươi tư tuổi…] Hệ thống tóm lược nói với Thiệu Dịch về thân thế và công trạng của Trấn Bắc Hầu, cuối cùng còn ân cần thêm một lời giải thích ngắn gọn: [... Ông ta từng là thượng cấp của phụ thân cậu, khi cậu vừa tròn một tháng tuổi, ông ta còn bế cậu.]

Thiệu Dịch cũng không có gì bất ngờ, dù sao cũng là Trấn Bắc Hầu. Bởi vì hệ thống của hắn không quá đáng tin, nên trong nửa tháng qua, hắn cũng tự mình tìm hiểu một chút về cuộc đời của đồng vị thể này.

Đồng vị thể trước đây sống ở biên cương phía Bắc, nếu là Trấn ‘Bắc’ thì chắc chắn có liên quan đến đồng vị thể mới đến lúc này.

Xem ra là muốn đánh vào tình cảm.

Trong lòng Thiệu Dịch có chút thất vọng.

Không ngờ người ta nói văn nhân tạo phản mười năm không thành, quả nhiên là quá rườm rà không dứt khoát.

"Đi đi đi, Tô Phương, chuẩn bị giá, đừng để Trấn Bắc Hầu phải đợi lâu." Thiệu Dịch không chút do dự chỉ tay chỉ chân và lẩm bẩm trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ ra vui mừng khi nghe tin này.

Chỉ là vẻ vui mừng này lại cực kỳ giả tạo rơi vào mắt Tô Phương, người có kỹ năng nhìn người rất giỏi. Trong ánh mắt của tân đế không có chút ý cười nào, mà chỉ lộ ra một vẻ chán nản.

Tô Phương càng ngày càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi vị tân đế này.

Niềm vui của vị tân đế này là giả, cơn giận cũng là giả, thậm chí sở thích cũng là giả.

Trong cung, tân đế thường xuyên triệu gọi các đoàn hát, nhạc công, vũ công biểu diễn, ngày ngày không ngừng nghỉ. Bên ngoài có không ít văn nhân trong mấy ngày qua đã dùng việc này để chỉ trích tân đế là hôn quân. Chỉ có Tô Phương, người luôn ở bên cạnh tân đế, mới biết rằng thực ra từ lần đầu khi tân đế triệu gọi đoàn hát đến nay, sự chú ý của hắn chưa từng dừng lại trên sân khấu.

Thiên uy khó lường. Tô Phương mơ hồ cảm thấy mình dường như bắt đầu hiểu được những từ này, nghĩ lại trong nửa tháng qua, lần mình nhận được lời khen chân thành nhất từ tân đế vẫn là lần ở cổng Thừa Thiên vài ngày trước, khi tân đế rất hài lòng với tốc độ sắp xếp nghi trượng của gã.

Mơ hồ nhận ra ưu thế lớn nhất của mình ở đâu, Tô Phương không dám lơ là một chút về hai chữ "hiệu quả".

Thiệu Dịch không biết hành vi lén lút để hệ thống chiếu video cho mình xem, cùng với trình độ diễn xuất ba xu của mình đã gây ra bao nhiêu bóng đen tâm lý cho những người xung quanh. Vui buồn của con người vốn xung khắc, hắn chỉ cảm thấy hài lòng với tốc độ lên giá trong năm phút của mình.

[Nếu những đại thần kia tạo phản mà có được hiệu quả như Tô Phương thì tốt biết mấy.] Thiệu Dịch mang chút oán hận, nhưng tâm tình nhanh chóng chuyển biến trở lại, [Nhưng bây giờ các võ tướng cũng đã tham gia vào, việc mưu phản này, vẫn là dựa vào những người cầm được đao kiếm mới đáng tin!]

Hệ thống bị lời nói của Thiệu Dịch làm cho phấn khích, lập tức quét qua các võ tướng toàn kinh thành, kết quả cho thấy một cảnh tượng yên bình.

[Các võ tướng không có ý định tạo phản đâu.] Hệ thống cảm thấy Thiệu Dịch đã phán đoán sai.

Thiệu Dịch không có bất kỳ thất vọng với kết quả quét của hệ thống, hắn được các võ tướng đẩy lên, nên chắc chắn bọn họ vẫn muốn cố gắng cứu vãn tình hình.

Đây không phải là vấn đề gì lớn.

Thiệu Dịch tự tin nói: [Không sao, họ sẽ muốn thôi, bây giờ ta cũng được coi là thợ lành nghề rồi.]

Hắn đã làm cho mấy lão thần tức giận đến ngã bệnh, chắc chắn là rất thành thạo!

Vì vậy mười phút sau, Thiệu Dịch với khuôn mặt ngoan ngoãn ngồi đối diện với Trấn Bắc Hầu, giọng điệu ôn hòa và ngây thơ: “Đại tướng quân đến nội cung gặp trẫm, có việc gì chăng?”

Không thể không ngoan ngoãn và hiền lành được!

Tại sao trong xã hội phong kiến này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi gần đến tuổi cổ lai hy, lại có thể có tinh thần còn mạnh mẽ hơn cả một thanh niên hai mươi tuổi như hắn, cổ tay chắc nịch có thể quật cổ hắn!