Chương 91: Con nhỏ cùng bàn

Các bác chắc cũng còn nhớ tôi từng kể năm lớp 12 tôi có một cô bạn cùng bàn không mơ thấy nổi. Vâng, chẳng ai xa lạ chính là Dung ma ma – con nhỏ mà hễ quay qua nhìn nó là tôi thấy chán đời ngay lập tức.

Tháng đầu tiên miễn nói chuyện, ngồi kế nó như ngồi kế kẻ thù. Tôi nhiều lần cũng tự hỏi sao cả hai chúng tôi đều ghét nhau đến vậy? Kể cả cái chiêu lấy bút lông kẻ xuống bàn ghế để phân chia ranh giới của bọn trẻ con mà con Dung này nó cũng áp dụng? Có mấy lần bà thím hỏi thăm về đứa em gái quý hóa thì tôi có kể và mỗi lần thế thì bả lại cười như được mùa. Cứ như tôi và nhỏ em bả là những cây hài góp vui vào đời sống của bả vậy.

Qua tháng thứ hai Dung nó chỉ hay bắt chuyện với tôi lúc tôi về quê, chủ yếu là mang đồ ở trên SG về cho bà thím hoặc bả có gì ngon ngon là gửi lên cho nó. Lúc nào cũng thế, hễ bả làm cho nó thì cũng làm cho tôi. Có hôm bả đi siêu thị hay gì đó rồi mua mấy đôi tất. Tôi xưa giờ mang tất dài kiểu thể thao quen rồi, hôm đó cầm 2 đôi tất ngắn màu xanh lơ trên tay:

- Ủa, em mua cho nó được rồi, mua cho anh chi?

- Cho mấy người đỡ tủi thân.

- ……….

- Thái độ không? Không thích thì trả đây – Bả đưa tay sấn đến đòi như đòi nợ.

Hờ, lấy chứ, mỡ dưng đến mõm mèo rồi mà. Hề hề.

Qua tháng thứ ba, tất nhiên đâu có dễ để tôi thân thiết với ai đó, đặc biệt là con nhỏ phách lối tôi đách ưa ngay từ lần đầu gặp mặt. Thế nhưng ngày đó, tôi lại hơi bối rối khi nhìn nó ngồi khóc thút thít trong lớp học. Thề là khi gặp con gái khóc tự dưng tôi đơ ra như tượng ngay.

- Ơ vãi, mày đánh con Dung à? Con trai vậy là đồ chó nha con – Thằng Minh huýt vai tôi trong giờ ra chơi.

- Mày điên à? Tao có làm gì nó đâu.

- Thế sao tự nhiên nó khóc?

- Thì…thì…. bố không biết, mới sáng thứ 2 đã không yên rồi.

Vào giờ tự học tối hôm đó, cô em gái quý hóa của người yêu lâu lâu lại hít mũi, xong lấy khăn giấy lau, xong lại hít mũi. Vê lờ, nó khóc dai dữ vậy?

- Nè! Sao tự nhiên bà khóc? – Tôi thì thầm nho nhỏ.

- …………….

Thực sự cái việc hỏi thăm bạn cùng bàn là chuyện vô cùng vô cùng bình thường. Nhưng kẻ thù hỏi thăm nhau lại là chuyện lạ không mơ thấy nổi. Vì thế nhìn ánh mắt đách thể tin được của nó, tôi biết mình sai rồi!!! Sai thật rồi!!!!! Khổ chủ quê quá, đành đảo mắt vào cuốn sách tiếp tục học bài.

1 phút sau tự dưng có mẫu giấy stick được để sang phần bàn của tôi: “Bị bồ đá”

- Hahahaha!!!

- ………….

- Gì vậy cha! - Thằng Thắng ngồi kế bên cười theo.

- Em làm gì vậy Nguyên? – Bà cô nội trú liền đứng dậy từ bàn chót ngó nghiên lên chỗ tôi.

- Dạ dạ không có gì cô. Em.. không sao cô.

- Lo học bài đi, mai thi rồi!

Cả lớp quay lại với quyển vở trước mặt mình sau khi đưa mắt soi mói cái thằng bệnh vừa cười như được mùa. Riêng con nhỏ ngồi kế thằng bệnh đó mặt đỏ gay luôn. Thề chắc nó muốn nhai đầu tôi lắm rồi. Ừ tự dưng tôi thấy tôi cũng vô duyên quá.

“Tui xin lỗi, tự nhiên chạm dây thần kinh chút”

Tờ giấy stick được đưa trở lại, lúc đầu nó còn đách nhìn vào cơ nhưng sau đó không biết nghĩ gì nhìn vào xong lia lại mấy chữ.

“Tui méc chị tui”.

Và thế là trong nguyên buổi tối đó tôi bỏ hết bài vở sang một bên, mấy chục tờ giấy stick chi chít chữ xin lỗi thành khẩn của tôi gửi sang con nhỏ cùng bàn, và với thái độ thờ ơ, nó vẫy bút một cách tuyệt tình gửi lại. Giờ nghĩ lại tôi còn thấy tôi sợ nó hơn sợ cọp. À không, phải nói là sợ bà thím chứ. Bả mà biết tôi vô duyên vầy, bả chửi cho tắt bếp.

Và thái độ nhất mực hối lỗi của tôi đã được đền đáp, không những thế con nhỏ còn đầu tư cả quyển tập chép lại toàn bộ diễn biến của việc bị bồ đá cho tôi xem. Thì thôi, lỡ rồi. Lỡ hỏi có câu mà y như mang vô cổ cái còng. Ta nể mi là em gái của người yêu ta đó nhé….

Rồi thì càng ngày cũng càng thân hơn được chút rồi lại được thêm một chút nữa, cho đến lúc nó có thể vô tư ngồi kể cho tôi nghe những chuyện ngày xưa của nó và bà thím.

- Hồi xưa tui mà thèm cái gì là chị Phương tui kiểu gì cũng sẽ đón tui ở trước cổng trường để chở tui đi ăn. Ông có tin không, từ nhỏ đến giờ chỉ chưa 1 lần thất hứa luôn.

- Ừm tui biết mà.

- Mà hồi đó tui còn nhỏ, nên tui tưởng trường chỉ ở gần, mà đằng này chỉ phải đạp hơn 5km để rước tui.

- Ủa 2 trường cách nhau xa vậy à?

- Ừa, nói chung đối với tui, chị ba tui là nhất nhất nhất!! – Con nhỏ nói vớ thái độ vô cùng tự hào. Chứ gì nữa, người yêu tui mà.

Càng nghe nhiều chuyện tôi càng nể bả, bả có thể tốt với đứa em cùng mẹ khác cha đến thế sao? Có thể nói thương bằng hết tấm lòng, đối xử còn tốt hơn tôi đối với thằng Kha. Đổi lại là tôi chắc chắn không thể làm thế được.

Dần dà sau đó tôi cũng cảm thấy nhỏ Dung này cũng có nhiều điểm tốt, không hẳn là phách lối, do tính tình được chiều từ bé nên đâm ra kiêu ngạo. Với cả nhà giàu từ bé mà, nhìn con BMW chiều thứ 7 đón ẻm về là tôi cũng đủ hiểu rồi. Tự dưng tôi tự hỏi, nhà tôi và nhà bà thím, có cùng đẳng cấp hay không?

Tuần đó tôi về, nhưng bà thím lại có việc xuống SG. Thế là tiu nghỉu 1 tuần đành hẹn tụi thằng Cẩn với thằng Khôi ra chơi. Tụi nó đang hạnh phúc tràn trề, thằng Cẩn còn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ rồi. Viễn vong vãi chưởng.

- Rồi mày chia tay con bồ mày chưa? Đm sao dai dữ vậy?

- Á đù, giờ mày có người yêu rồi quay sang trù bố à? Mày đừng quên nhờ tao…

- Dạ dạ em bị lú 3s, đại ca nể tình bỏ qua – Thằng Cẩn làm bộ vái tôi mấy lạy.

- Mà sao mày không chịu ra mắt anh em?

- Chi, mốt cưới bố gửi thiệp.

- Đm nghĩ đến chuyện cưới luôn á? Vãi thật. À mà Hạnh tính rủ cả nhóm đi chơi biển đó, lần này mày kêu ghệ mày đi luôn đi.

- Đi biển là đi đâu?

- Ai biết, khu nào ấy mà hôm trước nhà con Hạnh đi rồi.

- À Cổ Thạch gì đó à? Tao có nghe.

- Ừ ừ đúng rồi.

- Rồi mấy đứa con gái được đi không? Hình như xa lắm nha ba.

- Nó ở giữa Ninh Thuận vs Bình Thuận ấy, giáp ranh. Hôm qua tao có hỏi Quỳnh rồi, Quỳnh nói đi chung với nhóm thì ok. Mình tranh thủ đi trước khi thi học kỳ 1 đi.

- Ủa tụi bây thi HK1 là bao giờ?

- Noel đó.

- Hãi thật, trường tao giờ đến Tết là hết mẹ chương trình lớp 12 rồi – Tôi ngồi uống ly trà ra vẻ đạo mạo như người bề trên.

- What!!

- Má cái trường!!

- Gì? Mày chửi gì trường ông???

- Dạ dạ, em không dám.

Nói thì nói vậy thôi chứ tôi biết đời nào bọn nhóm tôi mà đi được. Cơ mà đúng là bọn tôi đã được đi sau vài tháng lên kế hoạch. Chậc, sau khi bể kèo cả chục lần.

- Anh nhớ em quá à – Tôi kèm theo là tiếng hít mũi ra vẻ buồn tủi.

- Thiệt không đó?

- SAO KHÔNG?

- Hứ, nói nhỏ không được hả? Làm điếc tai người ta.

- Mà em chừng nào về vậy?

- Chiều mai chứ lúc nào, thứ 2 người ta còn dạy mà. – Bả vẫn né xưng anh em, khổ lắm.

- Vậy anh ở lại, thứ 2 anh xuống trường.

- Làm gì, tuần sau đi. Tuần sau về… ừm em làm súp cua cho ăn.

- Thiệt hả? Há há, nói phải giữ lời nha… à…

- Hửm? Giữ lời mà, hì!

Tự nhiên bắt bả giữ lời, mà có bao giờ bả không giữ lời với tôi đâu chứ. Quen biết nhau bao nhiêu năm, yêu đương bao ngày chỉ có tôi là hay ba trợn ba trạo không chịu giữ lời thôi.