Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi

Chương 93: Đại ca của tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dành riêng một chap kể về đại ca nhà tôi vậy.

À mà tính ra tôi có hơi bị nhiều đại ca đại tỷ gồm:

- “Cuộc đời có mỗi một thằng em ruột” tức nhóc Kha, nhân vật lâu lâu xuất hiện.

- Má lớn – tức mẹ tôi. Nhân vật một thời tôi sợ còn hơn sợ cọp.

- Má nhỏ - tức bà giáo. Thực ra thì có lớn có nhỏ thôi chứ tôi thấy tôi sợ bà giáo hơn nhiều. Kiểu như sợ mẹ là do mẹ là mẹ chứ không có sợ mất thể diện. Còn với bà giáo thì tôi sợ bả nghĩ xấu về tôi còn hơn sợ chết. Vậy đó, cái kiếp của tôi là kiếp sợ người ta.

À quên, chap này nói về thằng em, nói về thằng em. Mà thực ra là góc bóc phốt đúng hơn

Nó nhỏ hơn tôi 8 tuổi, nhưng sinh vào cuối năm nên mẹ tôi cho nó khai sinh năm sau luôn, theo thì hiện tại là học lớp 12.

Khác với tôi, cu cậu chỉ mê vẽ, từ năm 4 tuổi nó đã ngồi vẽ không biết bao nhiêu con khủng long, siêu nhân,… cứ 1 tờ A4 là 1 nhân vật. Thiệt chứ ngồi vào bàn mà nói chuyện với nó về Toán hay Lý là kiểu gì tí nữa nó cũng chạy xuống méc mẹ vì bị tôi nạt.

Về độ ăn chơi nó không thua gì tôi. Thay vì ngày bé tôi suốt ngày ngoài đồng, đá banh, cởi trần hút gió. Nó thì chưa 1 lần cởi trần, ai nói gì nói, lại thêm khoảng giỏi game nên hầu như nó chưa bao giờ đυ.ng đến banh bóng gì. Mỗi lần nghĩ đến là tôi lại đau đầu.

Ở một diễn biến khác, hiện tại hai anh em tôi đều bị quả báo…

Ngày bé tôi cực kì kén ăn, phải nói là thuộc hàng đệ nhất. Bà con hàng xóm hồi xưa giờ gặp lại đều phán câu chắc nịch:

- Hồi xưa mẹ mày nuôi mày bằng tao nuôi cả đàn con.

- …………

Mà đúng thiệt mà.

Sau đó thì thằng em tôi còn khó quá cha tôi ngày đó nữa. Nó thêm cái khoảng “ói” vô điều kiện. Thích là ói, mất gần cả tiếng tới đút nó ăn xong, quay qua quay lại là thấy nó sà hết không chừa lại trong bụng một miếng cơm nào. Lúc đó muốn chửi thề lắm mà ráng ngậm lại… Ngày xưa cả nhà phải lao đao với nó không một bữa ăn nào yên thân.

Lớn hơn một chút nó có trò mượn dao gϊếŧ người, tức là nó mà giận tôi, thì nó sẽ “sai sứ giả” là ba hoặc mẹ đánh lại tôi. Mới có tí tuổi đầu mà tính ông trời con, ba mẹ tôi thì sợ nó ói nên nhất nhất làm theo.

Cuộc sống quả là không dễ dàng gì mà.

Nhớ còn đợt tôi cùng tụi thằng Hòa trong xóm vượt cả chục cây số đến nhà thằng bạn vớt cá bảy màu. Nhà nó xây mấy chục căn nhà trọ xong có cái ao kế bên, giờ nghĩ lại thì đương nhiên biết cái ao bẩn đến độ nào. Nhưng hồi xưa thì bất chấp, lội xuống mà vớt cá không biết bao nhiêu mà kể. Các bác cứ thử nghĩ chỉ cần lấy rổ quơ một cái là cả trăm con cá nhảy tưng tưng trong rổ rồi. Mê lắm.

Vớt về chắc được cả ngàn con. Tôi cũng hí hửng thả vào chậu đã soạn trước đó. Ngày ngày phơi nắng nửa ổ bánh mì rồi cạ phần ruột cho cá ăn, cá chán thì đi đào trùng chỉ, hay mấy con bobo về. Thời thơ ấu có vậy làm niềm vui.

Ấy vậy mà….

Một buổi trưa đẹp trời khi đi học về, tính nhìn vô chậu chào lũ cá phát thì hãi hùng thay….quá nửa bầy cá đã bơi ngửa. WTF chuyện gì đang xảy ra? Tôi cũng để bèo rồi lục bình cho mát đồ các kiểu mà. Nhìn những con cá phơi cái bụng bầu chắc nịch của nó.. tôi nước mắt lưng tròng ngay tắp lự.

- Nguyên về rồi hả con. Nãy cô tư hổng để ý, thằng Kha nó lấy xà bông cho cá ăn rồi. Con vớt ra đi còn con nào đỡ con đó. – Cô giúp việc chân thành nói.

- …………

Vầy sao sống nổi?

Bầy cá của tôi những con chết rồi thì không nói làm gì, vài ngày sau tụi cá còn lại cũng lũ lượt đội nón đi theo, chắc do nhiễm độc xà phòng mà bọn nó chết từ từ. Nói tóm lại đợt đó chết không còn một con.

Nhưng tôi đâu có bỏ cuộc, niềm đam mê cá cảnh của tôi vẫn bùng cháy khi hốt được hơn 20 con cá xiêm thái về. Hồi đó tôi chơi bắn bi khá giỏi nên 1 con cá xiêm thái đổi 20 hòn bi. Gom được một mớ về hí hửng lắm.

Nhưng lần này là do tôi, cá xiêm là loài cá đá nên tụi nó chuyên nuôi để choảng nhau, tôi ngáo ngơ đem bỏ chung vô một cái chậu. Kiểu muốn xem xem trong bọn nó đứa nào vượt được vũ môn quan vậy. Thế là sau gần tuần, bầy cá của tôi còn duy nhất một con, tính ra tôi sát cá không thua gì thằng em. Buồn quá tôi đem nó bỏ vô cái hộp nhựa rồi kệ tía nó. Chừng nào chết thì chết.

Ấy vậy mà hơn 3 tháng sau nó mới chết.

Chẳng những sống dai mà nó còn luyện được kĩ năng tốc biến.

Một ngày đẹp trời nọ khi thằng em nhà tôi bị cấm xem phim vì ba mẹ sợ nó cận sớm, nhà tôi lúc đó tuy nhiều đồ chơi nhưng rất khó dụ thằng em chơi để đút nó ăn. Thế là không hiểu trời xui đất khiến sao, mẹ tôi tiện tay lấy hộp nhựa xuống thả cá ra thau cho thằng em “bắt”. Mới đầu cá ta còn đù đù, sau đó khôn lên mới biết có một bàn tay mập mạp trắng bóc đang cố rượt theo mình. Tội đời con cá.

Vậy là sau 2 tháng, thằng em tôi vẫn ngày ngày cần cù luyện môn “bóc lẹ” còn con cá thì đã luyện thành công khả năng tốc biến. Mẹ tôi riết cũng lười rửa thau, cho con cá luôn trong hộp nhựa để thằng em tôi tùy ý mà bắt. Cũng không hiểu sao cái hộp bé tí mà thằng em tôi bóc mãi vẫn không trúng được con cá.

Cái ngày thằng Kha bóc được cá… là ngày có người khóc. Không phải tôi, mà là mẹ tôi. Vì chẳng biết lấy gì dụ thằng em chơi để đút nó ăn nữa.

Lớn hơn một chút, cậu út nhà tôi đi mẫu giáo lớp mầm. Mới đầu nghe mẹ tôi dụ là trong đó sẽ quen được nhiều bạn, có nhiều đồ chơi thì cũng hí hửng lắm. Mỗi tội trưa cô giáo bắt ngủ không chịu ngủ, trùm chọc phá các bạn khác. Thêm đợt không hiểu do tâm sinh lí dậy thì hoặc vì tò mò giới tính nên có lần tốc váy một bạn nữ xinh xắn nào đó. Vâng, thế là bạn nữ đó méc cô, thằng út bị tẩy chay.

Mà kệ, tẩy chay thì tẩy chay, bản thân nó chơi một mình cũng tốt chán. Sang lớp chồi vì mẹ tôi muốn nó học gần dễ bề quản lý nên cho nó học ở trường mẫu giáo cạnh cơ quan. Cu cậu không hiểu từ đâu có cái tính nghịch không ai chịu được, giờ học nhất quyết không chịu học, chơi một mình ngoài sân, ai nói ai dụ kiểu gì cũng không vào. Cứ thế mấy tháng trời, mẹ tôi riết quen cũng kệ luôn. Cho đến khi cậu út chơi cho đã rồi, mới mon men vào lớp xin cô để được học. Cô giáo kể lại là lúc đó trông nó tội lắm haha. Nhưng cũng đâu có vừa gì, lớp người ta xếp ghế ngồi thành hình chữ U. Nó ngồi ở giữa, tức là chữ U có cái chấm ở giữa….

Bề dày thành tích quậy phá của nó phải thuộc hàng số dzách. Nhắc đến nó là người ta lắc đầu, riêng ba tôi thì cười khoái chí, con của ba là phải:

Tất cả đệm salon nhà tôi đều bị rách, có chỗ còn nát về nó cứ kê kéo và nhấp

“…….”

Tết đến ba tôi có chưng 3 cây mai, trong có cây để ở ngoài là đẹp nhất. Sáng 28 đang ngồi tiếp khách, cậu út cầm một hủ nụ mai vào khoe ba tôi

“……..”

Ông sếp ba tôi nổi tiếng là khó tính khó chịu, đợt gia đình tôi đến nhà bác ấy chơi. Thấy thằng út nghịch quá bác vui vui nạt cho một phát, nó chẳng những không sợ còn cầm kiếm xỉa ngay vào mặt bác

“……..”

Tính ra tôi còn hiền chán.
« Chương TrướcChương Tiếp »