Review 14/2-15/2/2017

Vì bà giáo ở nơi có khá nhiều địa danh nổi tiếng cả thế giới thế nên mấy ngày ở đây coi như đi được chỗ nào thì đi. Nhưng sau khi rời khỏi “nhà Trắng” thì phải qua chỗ cậu của bà giáo đã.

Theo những gì tôi hỏi Dung lúc xưa cũng như nghe cuộc nói chuyện từ 2 tiểu thư đây thì sau chiến tranh năm 1975, ông ngoại bà giáo ban đầu là qua Mỹ, đem theo 3 người con trai và 1 người con gái. Riêng mẹ của bà giáo thì éo đi vì còn vươn nợ tình với ba của bà giáo. Sau đó ông ngoại bà giáo về kiên quyết đem 3 mẹ con bà giáo đi, cũng làm cách chia rẽ, uy hϊếp các thứ. Cuối cùng thì chỉ có bà giáo theo mẹ qua Mỹ sống được một thời gian thì lại gặp người ba ruột của Dung, lúc đó ông ấy cũng đã li dị vợ và có một người con gái là chị Mai (vợ anh Thuận, người mà lúc trước tôi gặp ở nhà bà giáo). Tôi có gặp qua ông ấy 2 lần, ông ấy tên Liêm, nói chung gặp lần đầu là không thiện cảm rồi nên tôi cũng né được lúc nào thì né thôi. Sau một thời gian dài, bằng cách nào đó thì mẹ bà giáo cũng chịu tái hôn với ông đấy rồi về Việt Nam sống, sinh ra Dung. Nhưng có một điều là bà giáo không theo họ ông ấy mà là theo họ Đặng của mẹ, và Dung thì là họ Nguyễn. Nói chung gia đình họ khác rắc rối, tự dưng tôi nghĩ, phải chăng gia đình nào giàu có quyền quý đều phải như thế hết?

Rồi sau đó ông ngoại bà giáo cũng hợp tác làm ăn với nhiều người, quan hệ rộng vl rồi mới cùng cậu Tâm chuyển qua Châu Âu sống (là nơi mà tôi đang đi “du lịch” đây). Dung thì nó kể cũng nhiều, tại tôi để biết thêm về bà giáo nên hỏi hết những gì cần hỏi. Chuyện của Dung và tôi cũng là một câu chuyện khá dài, nhưng các bác đừng nghĩ thời gian xa cô chị là tôi tiến tới cô em nhá, không hề. Nhưng những lần tôi sống không phải với bà giáo là mắm Dung này nó biết hết. Nên tôi có chết cũng không được làm phật ý nó, lỡ một ngày đẹp trời nào đó nó nhìn tôi không vừa mắt đi tố cáo tôi với bà thím là coi như….

Thôi kể sơ sơ vậy thôi, hiện giờ chúng tôi đang chuẩn bị đi vào thành phố thăm cậu Tâm đây. 7h sáng con Renault đen bóng của anh tài xế hôm qua đã đậu trước cổng, tôi với bà giáo thì chuẩn bị đâu đó xong xuôi hết rồi, riêng nhỏ Dung thì ôi thôi tối qua làm quái gì mà nó lục tung cái vali lên để giờ nó với bà giáo phải ngồi xếp lại. Hôm nay người yêu tôi diện một cái đầm ren trắng ôm sát thân, ngồi trên giường nhỏ Dung vừa xếp đồ vừa cười nói vui vẻ với nhỏ em, cộng thêm ánh nắng buổi sáng chiếu từ cửa sổ khiến làn da trắng không tì vết càng thêm nổi bật. Bất giác tôi nuốt nước bọt 2 cái liền tự trấn tĩnh bản thân, thú tính lại nổi lên nữa thì khổ.

Đoạn đường từ "nhà Trắng" đến thành phố khá là xa, còn hơn lúc đi từ sân bay về nữa. Nói chung nhìn cảnh vật 2 bên đường cũng không khác gì ngày hôm qua là mấy, có điều khi có bà thím thì lòng tôi chợt khác hẳn. Nhiều khi quay xuống nhìn chị em nhà bả nói chuyện, nhỏ Dung thì moi đâu không biết bao chuyện mà cứ liên mồm, bà thím cũng rất chăm chú lắng nghe. Tự nhiên tôi cảm thấy mình thật may mắn. Trải qua rất nhiều chuyện, có lúc cùng nhau vượt qua, có lúc thì mỗi người một nơi, đau nhất là lúc bả chẳng màn gì đến tôi cả, cũng chẳng biết đến có một kẻ như tôi đang tồn tại. Nhiều khi người ta lấy câu "Bãi bể đã hoá nương dâu" để tìm lí do, lỗi thoát riêng cho mình. Thế mà bây giờ chúng tôi vẫn ôm vẫn mỉm cười hạnh phúc khi thấy nhau, âu cũng là số phận. Kiếp trước cô ấy và tôi đã cùng nợ nhau, kiếp này cùng trả vậy.

Xe chạy mãi trên những cung đường đẹp dẫn đến thành phố, tôi biết đó là thành phố biển, chẳng những thế còn có một thảm kịch vừa xảy ra cách đây gần năm. Thời gian đó tôi vs nhỏ Dung đang giận nhau nhưng vì quá lo cho bà giáo, khu xảy ra thảm kịch gần khu bả sống nên tất nhiên tôi đành mặt dày xin lỗi. Lúc xin lỗi nhỏ Dung thừa biêt tôi có ngầm ý gì mà báo rằng bà thím nhà tôi vẫn không sao. Ừ, thế là được rồi. Thiết nghĩ dù là ở đâu, dù có phục hồi nhanh đến mấy thì chắc đâu đó trong thành phố vẫn còn lưu lại điều gì đó không thể xoá nhoà. Nhưng khi vừa băng qua khu đồi cuối cùng thì nhìn xuống những con đường uốn lượn để dẫn đến thành phố này...quả là một khung cảnh cực kì đẹp.

Những ngôi nhà san sát nhau đủ loại màu sắc. Ở đây không như Việt Nam, những cánh cửa sổ được tô những gam màu nóng làm nổi bật lên ngôi nhà. Chạy tầm 15 phút nữa thì chúng tôi tiến vào trong thành phố. Thực sự mấy ngày ở đây tôi phát hiện ra cả cái thành phố đẹp tuyệt vời này có duy nhất 4 con đường chính cho xe oto đi được, còn lại toàn là những con đường nhỏ len lõi nối tiếp nhau đến từng nhà. Hứng thú, đầy hứng thú.

Xe cuối cùng cũng dừng ở một tiệm hoa nhỏ, khỏi đợi bà thím nói, nhỏ Dung đã la toáng lên "Đến nhà cậu Tâm rồi!!!!" xong nhanh nhảu mở cửa xuống xe, thiệt chứ, làm không lại nó luôn. Tay xách nách mang mớ hành lý, tôi cùng anh Aron (anh tài xế, lúc trên đường đến sân bay để về tôi mới biết anh ấy tên gì) tay xách nách mang hành lí đi theo 2 tiểu thư len lõi vào một con đường nhỏ đầy dây leo chạy khắp tường. Lối đi khá hẹp, tầm 3 người dàn hàng đi là chật cứng rồi. Đang dòm dòm để ý từng cái một thì cũng đến nơi.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là "Ủa, sao cửa nhỏ vậy? Khác xa nhà Trắng?" nhưng sau đó tôi mới biết là bà giáo nhà tôi, vâng, ở Việt Nam thì chơi cửa trước, nhưng qua đây là chơi cửa sau, không bao giờ chán ta? Mở cửa cho chúng tôi là chị giúp việc, cũng người bản xứ luôn. Nói gì đó kiểu niềm nở lắm rồi một mực muốn lấy túi xách và áo khoác của bà thím lẫn nhỏ Dung sau đó dẫn tôi cùng anh Aron lên phòng cất hành lý. Ở nhà cậu bà thím được một ngày cũng đủ để tôi biết từng cái ngóc ngách trong nhà vì đơn giản tôi rất khoái bé Odil, con trai út của cậu Tâm. Nhóc mới được 4 tuổi mà cực kì hoạt bát, lần đầu tiên gặp nó là khi nó cùng mợ bà thím vừa đi ngân hàng về. Khi nhìn thấy tôi, nó đã tỏ vẻ rất tò mò, nhìn 2 con mắt sáng trưng như đèn ô tô cứ hỏi anh tên gì bằng cái giọng ngọng ngọng đáng yêu không chịu được. Tất nhiên mợ Tâm cũng là người Việt nên cậu mợ đều dạy cho nhóc nói tiếng Việt luôn. Có điều mợ là vợ 2 của cậu rồi, vợ đầu nghe đâu sống không hợp, 2 người cũng không có con nên đường ai nấy đi khỏi vướng bận. Thề với các bác là khi nghe bà giáo ngồi kể chập tối hôm đó là tôi có ngay ý nghĩ, ahihi thế sau này nhất định phải có con với bả, để bả đi đâu cũng phải ôm con theo, tôi chỉ việc ôm chặt con là bả méo bao giờ thoát nổi tôi được.

Mợ Tâm cũng rất niềm nở, thấy thằng bé Odil thân với tôi nên cũng ra chiều quý tôi luôn. Nhỏ Dung thì có vẻ rất quý mợ, mà tôi nghĩ nó trừ tôi ra thì gặp ai mà chả tíu tít. Đến chiều sau khi ăn xong thì cậu Tâm mới về, trông cậu tuy cũng khá thân thiên nhưng dáng lẫn cách đi đứng rất có uy, nếu ông ngoại bà thím 10 thì cậu chắc cũng 7-8. Nói chung một ngày ở nhà cậu thì hết 6 tiếng tôi chơi với nhóc Odil thôi, cậu Tâm về thì tôi cũng chỉ chào hỏi xong hộ tống 2 tiểu thư ra ngoài hóng gió và đi mua sắm này nọ. Đợt đi 2 tay còn cho vào túi thảnh thơi lắm. Về phát là ta nói chỗ nào trên người tôi treo cái gì được là 2 ẻm tận dụng hết ga. Xin quỳ.

Sau khi ngủ một tối ở nhà cậu Tâm thì chúng tôi lên đường đến một vùng biển khét tiếng...à nhầm, là nổi tiếng gần thành phố. Cũng không gần gì lắm, mất cả tiếng xe chạy. Hôm đó không nhờ anh Aron nữa mà 3 người bọn tôi đi taxi, nhìn bên ngoài lẫn trong xe cũng sang chảnh lắm cứ tưởng mắc ve sầu như ở Việt Nam ai dè đâu hỏi ra thì chỉ có 53k theo tiền Việt. Taxi đại hạ giá? Sau khi trả tiền xong thì cả 3 cùng vào khu resort cùng tên với thành phố. Lúc đầu bà thím tính đi khu khác nhưng cậu Tâm một mực bảo là đi đâu thì đi, tối nên về ngủ thì hơn làm bả bỏ vé đã book khách sạn dự định tới. Thôi thì sao cũng được. Ở bên cạnh bả là tôi ok hết. Huống hồ tối qua ôm nhóc Odil tính đi qua phòng bả với Dung mama chơi thì thấy 2 tiểu thư đang soạn đồ để hôm nay đi tắm biển. Hẳn là bikini, vâng là bikini, lạy trời là bikini đó. Nhìn thấy bả cầm cái bộ bikini 1 mảnh là tôi sặc máu mũi rồi. Vội vàng ôm thằng nhóc chạy về phòng mình mà trấn tỉnh lại.

Ở đây cũng toàn dân bản địa, lâu lâu có vài tên da đen nhưng tướng cũng giàu có, nên tôi cứ để bà thím ngoại giao. Sau khi thuê được một phòng để đồ khá rộng, có hẳn giường và toilet luôn, nếu ở Việt Nam thì là cái phòng cho thuê ngủ lại luôn rồi. Bà thím bảo đây là phòng kiểu lưu động cho những ai không muốn ở lại chứ không có kiểu gửi đồ đại trà như bên mình. Ờ, tôi quên tôi đang ở đâu.

Đầu tiên là nhỏ Dung vào thay đồ trước sau đó mới tới bà thím. Nhìn bả vừa bước ra khỏi phòng thay đồ là nhỏ Dung vừa thoa kem chống nắng vừa nhìn tôi cười đểu kiểu: bà thừa biết mày sẽ đổ máu khi nhìn thấy chị bà. Mặc dù nó cũng chơi bộ bikini tương tự nhưng còn lâu mới chuẩn vòng nào ra vòng đó được bằng bà thím nhà tôi cơ. Thay đồ xong vừa bước ra là thấy bả một mình trong phòng tự thoa kem mà tôi mừng như điên, cố tình hỏi nhỏ Dung đâu là tôi ngồi xuống sau lưng bả luôn, méo cần quan tâm bả trả lời trả vốn gì tôi luồn tay qua eo rồi kéo bả lại sát người. Kiểu bị bất ngờ nên có vẻ hơi mất thăng bằng tí, xong quay lại hằn học tôi đồ. Hôn chụt một cái lên má, tôi đề nghị luôn là để tôi thoa dùm phần lưng cho. Huhu lại mất máu nữa các bác ạ, lưng bả trắng nõn luôn, đã vậy còn kẹp tóc lên cao để lộ cái cổ trắng ngần luôn, nhìn mà muốn ăn thịt ngay lập tức. Tôi cũng cố kiềm lắm mà trét kem lên tay rồi từ từ thoa đều lên vai bả, thoa đến đâu mát tay đến đó. Đang tính giở trò tiếp thì nhỏ Dung vào, vừa thấy tôi là hét toáng lên, méo hiểu chuyện gì ai dè nó bảo chưa thấy tôi cởi trần bao giờ. Á đù con điên này nó éo nhớ những chiều lớp 12 tôi xuống cantin trường hỏi thăm nó về bà thím à? Lúc đó tôi cũng cởi trần đó thôi. Mà nghe nó hét thì bà thím cũng quay lại cười rồi đỏ mặt mới ghê. Còn bảo con trai gì mà trắng thấy ghê. Ủa rồi chẳng lẽ bả đen quá ha!? Mấy năm nay tôi dưỡng không cởϊ áσ ra thường nên tự động nó trắng thôi chứ bộ.

Nói chung có nhỏ Dung làm kì đà cản mũi là éo mần ăn được gì. Hộ tống 2 tiểu thư xuống biển là tôi cũng thừa biết được cái viễn cảnh ai ai cũng phải ngoái đầu nhìn lại, đặc biệt là tụi choai choai cứ nhìn mà chỉ trỏ vào bà thím mà tôi muốn tặng mỗi thằng một đấm. Mà cũng méo ngờ là đàn ông con trai nhìn thì chả nói, đằng này cả đàn bà con gái cũng nhìn luôn. Nói chung 1 bầy mắt xanh nhìn 3 đứa mắt nâu, ahihi ngộ nghĩnh chưa.

Trước khi ra biển thì 3 người chúng tôi có dừng lại tại một hồ nước nhân tạo khá rộng để ngâm mình trước, nói chung nhìn nguyên đám cỏ xung quanh được cắt tỉa theo những hình thù động vật cực kì tỉ mỉ làm tôi không khỏi thán phục. Và khi bà giáo và nhỏ Dung vừa ngồi xuống bờ hồ thì có đến 2 tên bay lại xin số điện abc các kiểu, nhưng cái đáng nói ở đây là chìa điện thoại cho nhỏ Dung mà lại nhìn chăm chăm vào bà giáo tôi, éo hiểu. Thực sự chả thằng nào chịu được cảnh đó nên tôi tằng hắng 2 cái rồi nhìn ngược lại 2 tên đấy làm chúng cũng hơi chột dạ bày đặt nhìn lại nhỏ Dung. Còn Dung, ẻm cũng rất là “phong lưu”, nhấn bàn phím từng cái điện thoại một rồi trả lại cho chủ của chúng, không quên nở nụ cười cùng câu chúc ngày mới tốt lành bằng tiếng bản địa. Vãi thật, làm tôi muốn nổi da gà. Sau hỏi lại thì nó cho số điện thoại của nó… ở Việt Nam. Amen!

Rồi cũng xuống biển tắm, bắt gặp bao con mắt nhìn ngó bất hợp pháp nữa. Tắm chán chê thì nhỏ Dung lên trước gọi đồ ăn, tôi với bà giáo lúc đó mới có thể quấn lấy nhau, nói quấn cho nó tình chứ thật ra bả ngồi lên vai tôi rồi quàng chân ra trước cho tôi bước ra xa bờ hơn. Thề có n thằng mong muốn được như tôi mà chả được cái phúc phần đó. Nhưng chưa đầu phút sau là bả bắt đầu giở trò đưa tay xuống bóp má, rồi đến mũi, xong lại quàu đầu tôi y như cái tổ chiêm. Chán chê lại vò nhẹ nhẹ 2 bên dái tai, kiểu mân mê dữ lắm. Quỳ tập 2, huhu, chẳng được hưởng gì còn bị hành.

Sau lời kêu hú của nhỏ Dung thì bọn tôi cũng lên ăn uống, sandwich kẹp rồi nước cam thôi, lúc đó tôi với bà giáo mới nhớ ra là ẻm có biết tiếng bản địa đâu, lõm bõm vài câu, có khi éo biết người ta tính tiền với ẻm bao nhiêu, haha, muốn sỉ nhục lắm mà cho vàng cũng không dám đυ.ng đến bạn Dung. Ăn xong thì cả bọn xuống biển thêm lần nữa rồi lên. Cũng gần 2h nên bà giáo kêu phải qua khu công viên nữa, lúc đó tôi tự hỏi có xiếc thú hay gì, haha đúng thiệt, là xiếc hải cẩu, nghe bả kể là biết bả khoái lắm, già rồi chứ có phải còn nhỏ nhắn gì nữa đâu trời. Mà quên, bả thích hoạt hình mà, chẹp!!!

Vậy đó, hết ngày =))).