Tạm biệt em!

Trong lần gặp này, khác với những lần trước, tôi không xác nhận gì cả, cũng không yêu cầu gì từ cô gái của cuộc đời mình. Cô vẫn sống, vẫn xinh đẹp rạng ngời, trong lòng vẫn có tôi là đủ. Thiết nghĩ trong cuộc đời này cần gì nữa đâu.

Nhiều khi các bác hay nghĩ tôi chém gió, tôi cũng cho điều đó là đúng với lẽ tự nhiên. Ai đời một người có gia thế như bà giáo đây lại yêu thương một người như tôi cơ chứ. Nhưng tôi vẫn chưa một lần nào mở miệng ra hỏi cô ấy được điều này, bởi lẽ tôi của bây giờ, khi biết mọi thứ về cô ấy thì đã không thể hỏi được người con gái của gần 6 năm trước. Tự dưng tôi lại hiểu cái nhìn khinh khỉnh của nhỏ Dung khi mới gặp tôi lần đầu, và lúc nó biết được tôi và cô giáo đã yêu nhau. Cứ như trời có thể sập nhưng không thể khó tưởng tượng hơn là điều này vậy.

- Ngày mai đi viện bảo tàng nha, rồi về vườn nho.

- Xa không?

- Không - Bà giáo mở cái Tablet hiệu asus của bả ra chỉ tôi địa điểm.

- Chiều mốt là em về rồi đó.

- Ừa, cô biết mà - Vừa nói bả vừa hơi dựa vào lòng tôi.

- Rồi cô có về Việt Nam luôn không? Về đi, nha! Nha!

- Chắc không được đâu, phải đúng lịch thôi.

- Sao phải đúng lịch - Tôi khẽ đan tay mình vào tay cô giáo rồi giơ lên ngắm nghía tay bả.

- Mấy đợt điều trị cuối bác sĩ kêu là phải đúng lịch hết, tuần sau là phải đi rồi.

- Rồi ở mấy ngày?

- Chậm thì 4-5 ngày, nhanh thì 2-3 ngày.

- Đ..đau nhiều không? - Đến lúc này thì tôi chỉ nói được bằng hơi thở thôi.

- Riết cũng bình thường à, em sao vậy?

Tay nhẹ luồn qua người bả rồi kéo sát vào lòng, tôi cúi xuống đặt trán lên bờ vai nhỏ. Đã 4 năm rồi, kể từ ngày tôi biết chuyện, nhìn những vết thương của cô, đến cả nghĩ thôi cũng thấy đau đớn rồi.

- Sao? Hông tuyển khóc mướn nha.

- ..................

- Sa....sao mắt đỏ rồi. Tự nhiên khóc là sao nhóc.

- Nhóc con khỉ!

- Hì, có gì đâu nè.

- Không chịu đau cho cô được thì đành phải khóc thay thôi.

Tự dưng chúng tôi rơi vào khoảng lặng, im lặng nhìn nhau, im lặng cảm nhận hơi thở. Nếu một ngày nào đó chúng tôi thật sự về một nhà, có khi tôi mua cái tủ kính lớn rồi cho bả vô trong đó luôn. Cả đời này tôi không muốn vì bất cứ cái gì mà bả chịu đau đớn nữa.

- Khùng quá, giờ có gì đâu. Riết cũng bình thường mà.

- Nhưng...

Hơi khựng lại, bàn tay bả đang áp vào 2 bên má tôi rồi vỗ vỗ nhẹ. Nhìn sâu trong đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ ấy, tôi biết rằng tôi mãi mãi thuộc về bả.

- Thôi, khuya rồi, ngủ thôi - Vừa nói bà thím quất 2 cái tay vào mặt thôi đồng thanh nghe 2 cái chát muốn đứng hình luôn. Vãi thật, đang so deep.

- Không ngủ với em hả?

- Xì. Xin em gái đi chơi có 15p à, về đây.

- Cô đập em cái nháng lửa nè, phải đền chứ. - Tôi trơ cái mặt ra.

- Thích thêm cái nữa không?!

Tôi vội ôm tay che má lại, vãi cả vợ. Sao mà cái tính Chúa sơn lâm không bao giờ thay đổi. Chả biết bả bắt nạt được ai không, hay có mình tôi thôi. Tiễn bả về phòng xong cũng tính quay lại phòng mình nhưng tự nhiên lại muốn hóng gió. Lửng thửng bước xuống cầu thang thì lại thấy sáng đèn, ra là nhỏ Dung đang pha cafe.

- Đêm rồi uống cafe vào sao ngủ má?

- Gì cafe!? Cacao, ông uống không?

- Không, tí ngủ giờ. Tui đi ra ngoài dạo đây. - Nói rồi tôi mở khoá cửa sau (cái cửa mà lần đầu đến tôi đã bước vào).

- Ông có biết đường đâu mà đi, lạc bây giờ.

- Tui đâu có phải dân mù đường như bà.

Bước đi trên ngõ nhỏ dẫn ra đường lộ, tôi chợt bật cười khi nhớ lại lúc xưa khi còn thân thiết với nhỏ Dung này. Hình như là năm 2, trong một lần hẹn gặp nó có khóc kể tôi về vụ hôm nọ trễ thi. Việc là vầy, phòng nó là 5 đứa cùng tuổi ở chung mà có 4 đứa cùng khoa rồi, trong đó có nó. Mà cái tính nhỏ Dung xưa giờ căn bản là lười, lười quá cha tôi nên hôm đó nó chỉ biết nó đi thi chứ không biết phòng nào (toi nghĩ nó biết hôm đó nó thi môn gì thì cũng lạy rồi). Trong 3 nhỏ còn lại đi thi chung với nó thì có đến 2 nhỏ cũng mù đường y hệt. Hèn gì ở chung với nhau được. Vậy là con nhỏ duy nhất biết đường dẫn bộ 3 mù đường đi thi. Dẫn kiểu éo gì 8h30 thi mà 8h45 vẫn chưa kiếm được phòng trong khi đến trường từ 1h trước. Đm tôi quỳ, vậy mà con nhỏ dẫn đường cứ cam đoan quả quyết hết phòng này tới phòng kia. Ngồi nghe mà nổi ôn, éo hiểu điện thoại chúng nó đâu, rồi không có mạng 3G hay sao mà không lên dò. Bọn ngáo đá.

Vừa đi vừa nhớ lại những kỉ niệm xưa cũng buồn cười. Lần lần ra đến đầu ngõ thì tôi quẹo trái ra luôn bờ kè (chắc vậy) mà chiều này xe chạy về có chạy ngang. Tất nhiên bờ kè ở đây không nguy hiểm như ở Việt Nam, nó có thanh ngang, trẻ con ngồi hay đứng hóng gió cũng rất an toàn. Nhìn quanh quất cũng có vài cặp đang đi cùng nhau hay ngồi cách tôi tầm 20m, đường cũng vắng. Ở nơi đất khách quê người này nếu đặt trường hợp qua đây du học chắc tôi điên sớm, học ở Nhật vậy mà vẫn vui, vẫn có điểm giống Việt Nam. Còn ở đâu kiếm mù mắt cũng chẳng thấy giống được điểm nào.

Đứng chán thì cũng bò về, nhưng khi gần tới đầu ngõ ngẩng mặt lên thì tôi cũng ngẩng người luôn. Bà thím bả mặc một cái áo khoác dày đang khoanh tay lại vừa nhắm mắt vừa gà gật. Bước nhè nhẹ đến trước mặt mà cũng méo biết, chào thua.

- Sao lại ra đây? - Vừa nói tôi vừa ôm bả hôn nhẹ lên trán.

- Ơ, nãy nghe em cô nói em đi ra ngoài, mà đường này tối cũng không an toàn đâu - Coi kìa, nói với cái giọng ngái ngủ đáng yêu chưa kìa.

- Hời ơi, em là ai cơ chứ. - Tôi vừa xoa lưng bả vừa áp sát để mặt bả áp vào ngực tôi.

- Thôi vô ngủ, mai còn phải đi nữa. Hơn 12h rồi.

- Ơ trễ thế á!? Nãy em đi hồi 10h30 mà.

- Không biết, đoán.

Nói vậy cái là lạch bạch đi vô nhà, nhìn dáng cưng không chịu nổi. Tôi liền đi nhanh hơn tí để đuổi kịp rồi nắm tay cho bả đỡ lạnh. Trong đêm tối ngày hôm ấy, vẫn là một lời nói nhỏ nhẹ quen thuộc: "Đồ lưu manh".

Ngày tiếp theo là đi viện bảo tàng. (Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm - https://truyen v k l.com) Đó là một cung điện, vâng, cung điện tráng lệ bật nhất ở đây. Trước toà cung điện là một quảng trường khá rộng có vòi phun nước, nơi mà đa số khách tham quan từ các nước đều đứng chụp hình selfie các thứ. Nói chung tôi thì tôi không thích mấy chỗ kiểu trang trọng quá, với lại không có gì đáng lưu tâm nên chỉ quanh quẩn khu cửa chính cung điện để bà giáo cùng nhỏ Dung vô xem cái gì ấy, tôi cũng quên rồi. Chỉ biết mục đích đi bảo tàng chỉ là vì Dung nó cần thu thập tư liệu liên quan đến cái mà bà giáo đang chỉ cho nó nên tôi cũng không làm phiền. Đứng có tí mà ta nói tôi nghe không biết bao nhiêu thứ tiếng, có cả tiếng Việt nữa cơ nhưng khi tôi ngoái đầu nhìn lại thì họ đã đi một quãng xa rồi.

Đến gần trưa thì chúng tôi chạy ra vườn nho cùng hãng sản xuất rượu nho của thành phố. Nói chung tôi từng làm rượu nho rồi, tuy đã cho đa số chúng về với đất nhưng cũng coi như có chút thành công. Mua được 2 chai về xong chiều đó tôi với nhỏ Dung ngồi mỗi đứa góp một chai, quất tới tối là ngã lăn quay ra tại giường. Bà thím thôi lâu lâu đập vô má tôi mấy phát tỉnh liền nhưng 3s sau là ngủ tiếp giấc ngàn thu. Trong cơn mê bả còn phán câu ngày mai ông ngoại về để xem phản ứng của tôi. Em yêu à, giờ mẹ anh đang có mặt ở đây mà róc thịt róc xương anh cũng chả sợ nữa là.

Nhưng ngày mai, khi đang ngồi trước mặt ông ngoại, tôi lại run như cầy sấy.

Số là hôm đó tới 10h tôi mới tỉnh giấc, 10h20 lên xe về lại "nhà Trắng" và 11h30 đến nơi. Bước vào nhà thì ông ngoại đã ngồi vào bàn rồi. Vâng, boss đại khi thấy 3 người bọn tôi liền nhướng hàng lông mày đã bạc phơ lên, ý hỏi tụi bây làm cái éo gì mà giờ này mới vác cái mặt về vậy!?

- Ông ngoại!!!!! - Nhỏ Dung bay đến ôm ông nhưng mừng ngày nó đội mồ sống dậy vậy, thể hiện niềm vui mừng tột độ luôn, có cần vậy không mại?

- Ừ, vừa về à, ngồi xuống đi con. Nè, Phương với thằng Nguyên cũng lại đây.

Trong suốt bữa ăn ấy vẫn diễn ra như bình thường. Ông ít nói chuyện, thím Phương nhà tôi có ông cũng kiêng dè luôn nên nhỏ Dùngbdu muốn nói cũng éo biết nói cùng ai. Tôi thì khỏi nói, không có tuổi để nói rồi. Huhu.

Ăn xong thì cũng hơn 12h, ông bảo tôi với nhỏ Dung lên trên phòng ngủ đi để chiều còn ra sân bay về nữa. Tất nhiên nghe thế tôi mừng hú hồn, nhanh chân lẹ tay xin phép rồi đi theo bà giáo cùng nhỏ Dung luôn. Nhưng đời éo là mơ.

- Con ngủ chưa Nguyên?

- Dạ chưa ông.

Phi thẳng ra khỏi giường mở cửa nhanh nhất có thể, tôi cúi xuống hợp với chân chắc 1 góc 90 độ mời ông vào. Tự nhiên thấy mình giống thằng giữ xe cho nhà ông vãi. Chẹp, mà kiểu tôi thấy so với cái bề thế của nhà ông thì thằng giữ xe là tôi cũng đúng.

- Mấy hôm nay con đi được nhiều chỗ không?

- Dạ nhiều ông! Dạ cô Phương cũng dẫn con đi nhiều nơi rồi.

Tự dưng nghe đến đó ông liền cười rồi từ giường bước lại cửa sổ phòng. (tiếng cười của ông tôi không chuyển thể thành chữ được)

- Sao mày lai gọi nó là cô rồi?

- Dạ, dạ cô Phương không cho con đổi...kiểu... kiểu xưng hô.

- Mày chịu nghe lời nó vậy hả?

- Dà...dạ. - Ủa chứ theo ông con phải làm sao? Chẳng lẽ vùng lên để bị bả đàn áp?

- Thằng này, mà mày bỏ việc học ở Nhật rồi à?

- Dạ.

Một tiếng nổ lớn trong tôi khi ông lại đề cập đến chuyện này, huhu, chắc tôi chết. Ông à tuy con bỏ nhưng con sẽ không làm ông thất vọng đâu. Lúc đó đầu óc đang bật chế độ làm cách nào để có thể đảm bảo mình vẫn có tiền đồ thì...

- Lại đây con.

- Dạ. - Tôi từ từ bước lại cửa sổ, đứng sau ông một bước.

- Mày cứ làm với chú bác gì của mày vài năm đi, để cho biết đời với người ta.

- Dạ, dạ? - Ủa sao ông biết hay vậy? Bà thím bả nhiều chuyện à?

- Rồi có gì về đây làm cho ông. Mà mày có bằng gì ông quên rồi.

- Dạ kĩ sư công nghê thông tin ạ.

- Vậy mày về vừa làm vừa đăng kí học thêm quản trị đi, rồi về sau về làm cho ông.

- Dạ!

- Mày chịu học hỏi thì tao giao cái cơ nghiệp này cho mày.

Lại một tiếng boom như đánh bay mọi nghĩ của một thằng nhóc như tôi. Wtf, đùa hay giỡn. Tôi nghiêng mình cúi gầm mặt xuống.

- Dạ thưa ông, con không cần gì cả ạ. Con chỉ cần mỗi cô Phương thôi.

- Mày không có chí làm giàu? Lần trước ông nói với mày cái gì?

- Dạ con về làm cho ông nhưng con chỉ muốn cô Phương thôi.

- Rồi nếu ông cho con với nó lấy nhau nhưng không cho 2 đứa xu nào hết thì mày làm sao?

- Dạ con chỉ cần có cô Phương là đủ rồi ông ạ. Con cảm thấy dù có làm gì thì cũng trở về với cát bụi....

- .......................

Đang nói ông quay lại nhìn tôi phát muốn hoá đá luôn. Nhưng lỡ rồi, leo lên lưng cọp rồi.

- Dạ...quan trọng là mình phải sống vui vẻ hạnh...hạnh phúc. Dạ con không có ý...con chỉ nghĩ là con...con....không làm gì thẹn với lòng...thôi ông...

Ông nhìn tôi, ánh mắt rất khó giải thích nhưng chứa đựng sự thâm sâu như nhìn sáng cả con người tôi vậy. Rồi lại thở dài.

Vâng, xong ông bảo tôi ngủ rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Từ đó tới lúc về tôi không gặp ông nữa, nhỏ Dung có đi tìm nhưng chả thấy ông. Bác Di thì bảo ông đi nghỉ rồi mà hình như nó vào phòng vẫn chẳng thấy ông đâu cả.

Ngồi ở sân bay chờ đến chuyến, tôi nhẹ nắm lấy tay bà thím bất chấp nhỏ Dung đang ngồi phía bên kia của bả. Bả nhìn tôi, ánh mắt cũng ánh lên những điều khó nói, tự nhiên tôi lại liên tưởng đến ánh mắt của ông. Đúng là bà giáo phải nói là thừa hưởng từ ông ngoại rất nhiều thứ, trong đó có ánh mắt.

- Đợi anh!

Tôii nhỏ giọng thì thầm vào tay bả, lúc đầu bả nhìn tôi kiểu sẵn sàng chỉnh tôi vì dám thay đổi xưng hô nhưng lúc sau không biết giở trò đỏ mặt rồi gật nhẹ đầu mới ghê.

Sau khi quẹt vé, tôi ngoái đầu lại, cô gái mặc bộ đầm màu xanh nhạt thon gọn ôm sát thân vẫn đang đứng đó nhìn, vẫn ánh mắt đôi môi xinh đẹp, cái mũi cao cao cùng làn dà trắng không tì vết vóc dáng chuẩn tuyệt đối.

Em yên tâm đi Phương, ở đất khách, địa bàn của em thì anh không liều, tạm ăn chay vậy. Chứ mà về chỗ anh làm đại bàng thì quyết ngày nào cũng sẽ xơi tái em. Chính ông của em cũng có phép anh mà. Haha.

Tạm biệt em.

Mình tạm cách xa.

Để ngày mai đôi ta gần nhau hơn.

Một số hình ảnh bà giáoCô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi - Tạm biệt em!Cô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi - Tạm biệt em!