Chương 10: Gần nhau thêm 1 chút

Tiếng gõ thước đều đều trên bục giảng đưa tôi trở về sau những kí ức xa xưa

- Các em đừng mất tập trung nữa, chú ý làm bài để tí lên bảng cùng chữa nào.

Đang ngồi đực mặt nãy giờ, tôi hoàn toàn trên mây, có còn biết bài vở như thế nào nữa đâu, bất giác tôi nhìn theo hướng cô thật đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía mình. Lần này, chẳng hiểu sao tôi không còn giật mình hay ngại ngùng mà tránh né nữa, lại đang nghĩ rằng: Là cô đang muốn nhắc nhở tôi tập trung sao? Cô cũng vậy, vẫn nhìn theo tôi, hai người cứ thế, 1 phút… 2 phút… cứ nhìn nhau thôi, đôi mắt ấy như muốn nói điều gì mà chẳng thể cất lên thành lời, cho đến khi tôi nhận ra hình như quá lộ liễu rồi, đây là lớp học và để một ai thấy sẽ hiểu nhầm, sẽ vô cùng phiền phức, tôi liền quay đi, trở về dáng vẻ trước đó, trầm tư suy nghĩ.

Con mắm Hương thật có tài, cái tài thao túng tâm lý thượng thừa. Chỉ với mấy phút đầu giờ vắng bóng người, chỉ với 1 câu chuyện hồi sáng cùng vài câu nói đánh giá, không hơn không kém nhưng nó đã thành công trong việc khiến tôi phải nhìn nhận lại mình trong mọi chuyện từ trước đến giờ. Mọi lời nói như vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ đây tôi lại nghĩ về mình cùng với người đang đứng trên bục giảng ấy. “Chà, mình cần phải thay đổi rồi”. Hương nó nói chả ngoa một chút nào cả, tôi với chị giáo thì gặp nhau nói chuyện được tổng mấy lần chứ mà đòi hỏi chị phải hiểu cho tôi và quan trọng hơn tôi đâu là điều gì quá to lớn và mang tầm ảnh hưởng để mọi người đều có thể biết đến mọi thứ từ tôi chứ, thật nực cười mà. Điều đáng nói nhất, khi chị không biết, tôi lại chẳng giải thích gì cả mà im lặng rồi biến mất. “Sao mày tệ quá vậy Hiếu? Cái miệng tài lanh của mày đâu vậy” tôi gào thét nội tâm khi nhận ra mình thật có lỗi với chị giáo mà, để chị nhắn tin rõ nhiều chứ, chắc chị sợ tôi lại như hôm bữa cứ tránh né chị. Ấy vậy mà, lúc sáng tôi đã nghĩ ngợi và làm khỉ gì chứ. Thở dài, ngao ngán. Gì mà nhắn một ít thôi cho có lệ và đỡ cảm thấy mất dạy. Gì mà không muốn thể hiện quan tâm quá mức sợ chị biết. Má, trời ơi, ba cái tin nhắn gì mà làm quá vậy tôi ơi. Mất dạy toàn tập chứ còn ở đó mà sợ gì nữa. Chị giáo xuống nước xin lỗi, rồi còn hỏi han, lo lắng cho tôi thì tôi đáp lại bằng thứ gì chứ: 1 câu nói tuyệt tình hết mức cộng với 1 nút like như tạt 1 gáo nước lạnh vào con gái nhà lành. (Hiếu đang đánh máy chê thậm tệ Hiếu 18 nhé, vừa nhát gái vừa tồi, thế mà giờ vẫn lấy được vợ đẹp rồi con ngoan, cũng giỏi, chắc Hiếu trưởng thành mới giỏi thế thôi hêhê). Đúng là giờ đây tôi chỉ còn 2 lựa chọn và tôi biết nó là điều quan trọng nhất đối với cuộc đời mình: 1 là theo đuổi, 2 là làm ngơ, chỉ được chọn 1 cái đến hết đời, con Mắm nó nói không sai tí nào. Có người vạch ra đường đi nước bước, còn khổ cực làm cầu nối, làm tư tưởng tâm lý đúng là đỡ lầm đường lạc lối, tôi mới nhận ra bấy lâu tôi tiếp nhận thông tin và tiếp cận mọi việc sai hết rồi, nói đi nói lại nhiều lắm nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn luôn cảm ơn con bé Hương không chỉ vì những gì nó giúp tôi năm 18 tuổi ngây ngô mà nhiều năm sau đó, sau đó thì sao thì những chap sau mọi người sẽ rõ nha. Làm ngơ chị ư, có nghĩa tôi xem chị như vô hình, à nó có khác gì đợt tránh chị như tránh tà đâu chứ, và kết quả là gì thì ai cũng thấy được rồi đúng không. Là lý trí nhắc nhở không đến gần nhưng con tim nào có hay. Con tim tìm mọi cách để được nhìn hình bóng đó. Khi thấy người con gái ấy đau thì tim mình lại thấy xót, làm sao mà xem mọi chuyện như không xảy ra được chứ. Như đã nói, tôi đâu phải khúc gỗ, dù có cách xa bao nhiêu đi nữa, tôi cũng biết đau lòng chứ và quan trọng hơn nghĩ đến cảnh người nắm tay cùng chị bước vào lễ đường không phải là tôi, người cả đời về sau được yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho chị không phải là tôi, người duy nhất được xuất hiện trong tim chị không phải là tôi, tôi quyết định không cho phép mình nhút nhát thêm lần nào nữa. Đúng như bạn tôi đã nói: Tôi chưa từng thử mà tại sao lại sợ sẽ không quá kết quả và dù tìm mọi cách phủ nhận nhưng tôi và chị giáo yêu nhau thì cũng đâu phải là điều gì đó sai trái.

“Mình thấy mình không sai và mình không thể sống cho thiên hạ cả đời”. Đúng vậy, cuối cùng sau tất cả tôi đã hiểu được những gì mà từ trước giờ mình đã từ chối hiểu và quyết tâm làm những điều mà mình chưa từng dám làm.

- Hương, Long mai tao khao bọn mày chầu ăn sáng và uống nước

- Mày có phải là Hiếu không? Tao đòi mày ăn sáng mà sao mày hào phóng thế, có đang sảng không em - Hương bất ngờ

- Tổ quốc ghi công bọn mày

(Khi trưởng thành, lâu lâu họp mặt cà phê bọn nó vẫn thường nhắc câu này, rồi kể trêu tôi về mấy vụ bọn nó làm quân sư cho chuyện tình thời chưa lớn mà ngày nay còn gọi là trẻ trâu nên tôi nhớ lắm, bọn nó có tha đâu)

- Ghi công? – 2 đứa ngơ ngác quay lại tôi

- Tao quyết định rồi, tao sẽ theo đuổi chị ấy

- Chà, từ đầu giờ đến giờ ngồi đực 1 chỗ, thì ra não heo của mày cũng bắt đầu nhăn lên rồi đó nha – Mắm Hương

- Dũng đâu, đi ăn ké Hiếu khao kìa, nó định bỏ mày đấy – Long

- Đây đây, mày quên tao à thằng kia

- Thì đi – Tôi nhún vai (thời đó có tí tiền trông sang hẳn)

- Mà cho mày biết thêm 1 tin xem như bù vụ được mời nước không lại bảo ăn hϊếp bạn bè

- Đúng là tao không nhìn nhầm bạn, hê hê

- Không phải ai chị ấy cũng kết bạn đâu, tao mời để mấy hôm, xong tao nói chị ấy là nick tao đến hôm nay chị ấy mới chấp nhận đấy, chị bảo chị lười kết bạn người xa lạ nên không để ý tao với hầu như người ta mời chị thôi, bạn bè trên Facebook toàn người thân thiết.

(Đoạn hội thoại diễn ra âm thầm như tiếng muỗi kêu vì toàn cốt cán của lớp, có đứa nào muốn mất mặt đâu)

Đợi chút… gì mà hầu như người ta mời chị thôi, gì mà bạn bè toàn người thân thiết, tôi đang lơ ngơ nhưng đâu có sảng đâu mà không nghe rõ mấy lời vừa rồi. Trời ơi tin được không chị tự mời tôi kia, bữa đấy tôi còn tưởng tôi tự luyến ngỡ mình là ngoại lệ của ai đó, mà có vẻ, đó là điều hiếm khi chị làm với một ai. Kể từ khi được thông não, dù chỉ là thời gian ngắn ngủi thôi nhưng tôi đã bắt đầu nhận ra ánh sáng giác ngộ của Đảng, nhìn câu chuyện dường như trở nên màu hồng, mọi thứ có vẻ như đang theo chiều hướng tốt lên, tôi bỗng cảm thấy, hình như, tôi thật sự đã có một cơ hội. Có lẽ chị không xem tôi là người xa lạ với chị nữa.

“Vậy chờ em một chút nữa nhé, em sẽ cố gắng trở thành người nhà của chị”

- Nè chép bài tập đi, vở gì trắng trơn vậy, cô bảo ra chơi xong cô gọi lên chữa nữa kìa – Long khều tôi

- Thế mượn vở chép đề nào.

Tôi bắt đầu bình tâm, cất vội những suy nghĩ thoáng qua, trở lại với tôi của những ngày đầu tiên đến với Toán. Dù gì đi nữa, tôi hiểu rằng, tôi cần chứng minh với chị rằng tôi không tránh né chị nữa, và tôi cũng muốn chị giáo của tôi không phải khó xử về việc im lặng vô cớ của tôi chỉ vì chút chuyện chẳng to tát gì.

Tùng… Tùng… Tùng… Ra chơi rồi, tôi còn 15 phút để đọc hiểu lại bài hôm này và hoàn thành bài tập cô giao. Bài hôm nay đã học buổi sáng rồi, chỉ có thêm chút kiến thức nâng cao thôi, tôi cũng đã học qua từ trước, cũng không quá khó khăn với tôi lắm. Ngước mặt lên trên bảng để xem tiếp những nội dung còn ở trên, tôi nhận ra, chị vẫn ngồi ở đấy, hôm nay do chân chị đau một phần tôi hiểu, nhưng những giờ học trước phần nhiều chị cũng không ra khỏi lớp. Bình thường, các giáo viên dạy chúng tôi sẽ dành thời gian ra chơi ít ỏi để về phòng chờ giáo viên nghỉ ngơi, uống nước, nói chuyện. Có những lúc, ra chơi 5 phút chuyển tiết (ở buổi sáng) các thầy cô cũng đi ra rồi dù cho có dạy 2 tiết, mà buổi chiều có những 15 phút ra chơi, thiết nghĩ, sẽ chẳng mấy ai còn ở lại, chị ấy thật sự còn nhiều điều khiến tôi muốn tìm hiểu. Lúc này, thay vì cầm điện thoại chơi như nhiều người trẻ thường làm khi ngồi lâu 1 chỗ, thì tôi thấy chị sẽ thường ngước ra ngoài cửa sổ trông xa xăm như suy nghĩ điều gì đó, còn giờ đây tôi lại thấy chị đang ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ nhỏ bằng cây bút máy, có vẻ nắn nót mà rõ ràng thấy chị toàn cầm theo bút bi chấm bài hay kí sổ thôi và trông cuốn đó cũng không giống như những cuốn vở ghi bài như bình thường, là nhật kí ư? Tôi cũng thấy chị gái tôi có 1 cuốn, hay con bé Hương vẫn hay kêu ca thức khuya để viết lại những chuyện quan trọng. Lúc đó, tôi nhủ, vậy thì từ giờ tôi sẽ ghi lại mọi thứ về tôi và chị, xem như câu chuyện tình yêu thật đẹp để sau này chúng tôi xem lại khi đã có nhau hoặc chỉ đơn giản mình tôi xem lại khi mọi thứ không như ước nguyện cũng được (Đó là lí do mà dù cho thời gian có trôi thật nhanh nhưng đến giờ, có những câu chuyện tôi vẫn có thể kể lại thật rõ ràng đến vậy). Thôi việc ngắm nhìn, tôi vội giải quyết mấy bài toán thật nhanh, nhanh hết mức, cũng may vừa xong đúng lúc trống điểm giờ vào học.

Cô giáo của tôi bắt đầu gọi học sinh lên bảng chữa bài

- Bài 3 ý a, b, c, d, 4 bạn lên bảng làm nào (Thì kiểu 2 bài trước chữa trước ra chơi rồi đó)

Cả lớp nhao nhao giơ tay nhiều lắm cơ bản là mấy câu này rất dễ, chỉ áp dụng công thức, rồi theo bài mẫu thôi đó. Mà khi đông thế rồi thì nên làm sao? Thì ta lại thôi không giơ tay chứ còn gì nữa, thế thì đại trà quá, không có nổi bật gì hết à. Rồi cứ vậy, mấy đứa được cô gọi lên bảng chữa bài, rồi cô chữa, rồi cô lại gọi bài kết tiếp. Những bài kế tiếp vẫn đông nha, ít hơn trước thôi tại cô giao bài kiểu nâng cấp độ dần cho mọi người tăng dần suy nghĩ với lại để cả những người yếu nhất cũng có thể làm được bài nào đó để tự tin. Qua vài bài nha, đến bài cuối rồi, thời mình đến rồi hehe, nãy giờ nôn giơ tay ghê.

- Giờ hơn 4 giờ 10 rồi (thì 4h30 sẽ ra về đó, thường là vậy, còn những ngày có thông báo cuộc họp gì đó được về sớm hơn do không ra chơi), xem ra đây là ý cuối cùng của hôm nay, câu này thì hơi khó chút xíu, lớp mình có bạn nào chữa được không (vừa nói vừa quay xuống cười chứ, xinh thật sự)

Vâng ngoài tôi giơ tay ra còn có thêm 2 đứa đực khác nữa. Nói đi cũng nói lại, điểm tôi thường top 3 lớp mà, 2 đứa kia giỏi hơn tôi Toán do 1 đứa đội tuyển Toán năm ngoái 1 đứa đội Lý nhưng cũng giỏi Toán, thế là ý hỏi đó có 3 đứa giơ tay. Chị giáo của tôi nhìn thấy tôi giơ tay vẻ ngạc nhiên lắm. Cũng phải mà, cả mấy buổi học từ thời tránh né chả giơ tay gì, rồi từ đầu buổi giờ cũng ngồi nhìn không, bài dễ chả lên làm, hoặc cũng do một phần chị còn tưởng tôi giận chị cũng nên (cái này đoán thôi hê hê). Nhưng chị xem 2 đứa kia như không khí ấy, kể từ lúc thấy tôi là đã cười rồi gọi tôi lên làm rồi.

- Hiếu lên bảng chữa bài nhé.

- Dạ.

Tôi lại bước lên bảng, nhưng đâu có bước ngang nhiên như 1 vị thần như lúc học Hóa đâu, chân còn ê lắm do trước khi lên tôi tháo nhanh băng ra sợ chị thấy và vẫn bước bình thường để chị nghĩ tôi ổn thật, với lại, toán thì tôi không chắc ăn như Hóa đâu, cũng sợ sai cơ, dù cũng ra được đáp số, nói chung cũng chỉ dám tin 80% thôi, tôi đâu có siêu như thần hay như nam chính ngôn tình học bá đồ đâu haha. Thế là cầm phần viết viết ở góc bảng ngay lối cửa phòng. Bài này chứng minh đại nên phần lớn không liên quan đến số liệu, vì thế tôi không đem theo máy tính lên. Nhưng phần lớn là vậy chứ vẫn có một chút xíu phải tính toán, lúc này tôi định quay xuống bàn đầu mượn cái máy để làm tiếp. Khi quay lại, thì tôi thấy chị đã đứng đằng sau có lẽ do mải làm nên tôi đã không để ý (kiểu như dưới lớp sẽ được xây thấp hơn phần phía trên bảng ấy, thì chị đứng liền dưới chỗ đó, gần bảng). Tôi khi ấy có hơi bất ngờ vì cả buổi trừ lúc chị ghi nội dung kiến thức dạy là ra chỗ bảng còn đâu đọc bài và chữa bài cả buổi thì chị chỉ ngồi hoặc đứng tại chỗ chắc do chân chị còn đau mà giờ chị lại ra chỗ tôi rồi. Có thể chỉ đơn giản khi đó chị muốn cùng chữa bài luôn để khi tôi xong thì lớp có thể chép bài nhưng với tư tưởng của một đứa thuyền trưởng tự chèo thuyền của mình, tôi lúc đó chỉ nghĩ, chắc mình đặc biệt hay chắc chỉ với mình chị mới thế thôi hehe. Sau khi mượn máy tôi lại tính và viết tiếp. Vài phút sau thì có một bàn tay chỉ lên chỗ tôi làm bài

- Đoạn này em ghi thế để suy ra thì chưa đủ, có hiểu nhưng không ghi thế được

Chị đi lên bậc đứng gần tôi từ khi nào chả biết, mùi hương từ chị lại thoang thoảng đủ làm tôi ngây ngất, chị chỉ nói vừa đủ để tôi nghe thôi

- Dạ… - Tôi bối rối chưa biết chỉnh lại thế nào cho nó thành phù hợp

- Viết lại theo chị đọc – Nói rồi chị đọc cho tôi sửa lại cho ý tứ hợp lý

Má ơi, chị giáo xưng “chị” với tôi ngay trong lớp, tôi đứng hình, rụng tim, vừa bất ngờ, cũng vừa thấy ấm áp ghê gớm, lại có tia hi vọng rồi. Ghi nốt phần kết luận, tôi lại như mọi khi, vừa dừng tay, định đứng một chỗ đọc lại mấy chỗ tính toán xem có sai gì không.

- Không sai gì nữa đâu, không cần đọc lại.

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn chị kiểu thế quái nào lại biết mình định làm gì nhỉ. Chị thì nhìn tôi cười một cái rồi quay về bàn giáo viên, tôi cũng về chỗ ngồi nhưng vẫn vấn vương về nụ cười đẹp đẽ đó, chị lại nói tiếp.

- Bài trên bảng cô xem bạn Hiếu làm thì đúng cả rồi có bạn nào thắc mắc không để cô giải thích lại.

Ơ? Sao chị không nói cô đã chữa lại cho bạn đúng rồi nhỉ? Bất giác nở 1 nụ cười, giờ đây trong đầu tôi hoàn toàn chỉ vẽ mây vẽ hoa, mặt đất đang xanh bỗng hóa sang hồng, lại đu thuyền của mình thôi. Tự nhiên tôi thấy mình tự luyến hẳn về hành trình yêu chị, có lẽ vẫn có rất nhiều hi vọng chỉ cần là khi mình nhìn mọi thứ thoáng hơn, nhưng giờ có tự luyến cũng thấy mọi thứ đều hợp lý.

Giờ ra về cũng lại đến, mọi người lại nhanh chóng thi dọn đồ và chạy thật nhanh ra cửa. Tôi thì nói nhỏ với đám cùng bàn ở lại chút, chúng cũng hiểu ý đồ của tôi

- Mày đỡ chị xuống tầng nhé – Tôi nói nhỏ với Hương

- Theo đuổi mà để người khác làm à?

- Thôi lỡ ai thấy, con gái với nhau cũng dễ hiểu, với đi chung cũng vui mà, chân tao cũng còn hơi ê.

- Thế đứng nói chuyện đi, đứng không lộ liễu lắm

Thế là 4 đứa lại đứng nói chuyện, một công đôi việc, lại bàn xem sẽ ăn sáng cái gì. Đến khi lớp chả con ai, lúc chị cũng dần đi ra, bọn tôi mới nháy nhau đi sau chị. Vì chị đi chậm nên chúng tôi đi chút là hơn chị rồi.

- Cô để em dìu cô xuống cho – Hương chạy lại đỡ tay chị đi từng bước xuống bậc thang

- Thế để em xách cặp cô ạ – Long thì lanh tranh lại chỗ chị sau cú nhướn mày của tôi.

- Cảm ơn các em nhé. Các em chưa về hả?

- À bọn em nói chuyện nhiều quá quên luôn, thấy cô về mới nhớ ra – Dũng trả lời

Thế là Hương và chị đi trước, chúng tôi đi sau. Xuống cầu thang rồi thì chúng tôi cũng di chuyển ra khu để xe của trường vừa đi vừa nói chuyện. Khi chỉ còn một khu nhà nữa để đến đó, Hương nhìn tôi đầy khó hiểu rồi nói với chị

- Tự nhiên em nhớ ra em với Long và Dũng còn đi lại nhà cô chủ nhiệm nữa nên bọn em đi trước cô nhé

- Đi đâu thế, có vụ đó à – Tôi ngây thơ

- Lớp trưởng, lớp phó với các tổ trưởng cô bảo qua cô có việc – Con bé nói tôi

- Tao cũng đi á, bình thường tổ trưởng có đi gì đâu? – Long hồn nhiên

- Không đi tao nói mày làm gì – Con bé lại nhướn mày sang Long

Thôi tôi hiểu rồi, con bé muốn tạo không gian riêng cho chúng tôi.

- Vậy các em đi trước đi, còn mấy bước cô đi được mà. Cảm ơn các em nhé.

- Ơ còn thằng Hiếu cô ạ, Hiếu mày lại đỡ cô coi – Hương la tôi

- Biết rồi.

Nói rồi bọn nó chạy lấy xe về mất, tôi lại đỡ chị đi từng bước chậm rãi, bầu không khí trở nên im lặng, chẳng ai biết nói gì thì phải, tôi đành phá vỡ nó để cả 2 đỡ ngại

- Từ qua giờ chân chị đỡ nhiều chưa chị

- À, đỡ nhiều rồi em, còn hơi đau tí xíu thôi à – vừa nói chị vừa cười nhìn tôi, còn tôi thì đánh trống ngực trước hình ảnh ấy.

- Dạ - Tôi lại không biết nói gì nữa

- Xin lỗi em lần nữa chuyện tối qua nhé, tại chị không biết

- Không sao đâu chị, em không nói sao chị biết, chị có lỗi gì đâu.

- Thế chân sao rồi, đúng là… lấy dép đeo không đeo nên đau đúng chưa.

- Em ổn rồi chị, không sao hết

- Nhớ hôm qua trông ngốc ghê hihi

- Ế, chị nói em suốt em giận chị thật giờ, xớ…

- Con nít.

- Con nít lớn hơn người lớn gần cái đầu

- Hơn cái đầu nhưng cứ suốt ngày tránh né giận dỗi thì cũng chỉ là con nít thôi haha.

- … - Quay sang hướng khác vờ giận thật cho biết sợ

- Lại giận à, thế còn bảo người lớn haha

- …

- Thôi không đùa nữa, quay lại đây xem cái mặt nào – Bả lại cười như vả vào mặt mình nhưng nhất quyết không nhìn mặt bả

- Thôi đến nhà xe rồi, chị về nhé, chào chị, em về.

- Từ từ, đứng lại xem, có quay mặt lại không

- Không ạ

- Vậy làm gì cũng không quay mặt đúng chưa?

- Đúng luôn chị

- Thế chắc mời đi uống nước vẫn không quay mặt lại đây nhỉ, vậy thôi hihi

- (Quay mặt lại hớn hở) em chưa có nói hết. Đó chỉ là lời của mấy bọn con nít thôi, còn em lớn rồi, chị chưa làm gì em cũng quay mặt nữa mà – Cười cười đồ đó trông hèn dễ sợ

- Xì, cái miệng nhạy nhỉ, mai chiều trường họp về sớm đi nhé

- Thôi chị

- Mới bảo người lớn là đi mà

- Nhưng chân chị còn đau kìa, khi nào chị hết chị nhắn em rồi mình đi cũng được

- Xem như người lớn có tâm đấy. Thôi về đi không muộn, chị về đây

Khi tôi buông bỏ mọi gánh nặng, tôi và chị được gần nhau thêm 1 chút. Tôi cũng đâu biết rằng, nếu không có những cuộc hẹn sắp tới, tôi mãi chẳng thể cảm nhận những gì người con gái tôi yêu phải trải qua dù chỉ là 1 phần rất nhỏ.