Chương 11: Hạ thiên nói : Nghỉ ngơi dưỡng sức

Liên tiếp ba ngày, Lâm Hạ Thiên chưa từng trở lại nhà trọ lần nào.

Thứ bảy cuối tuần, Tô Lô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạ Thiên, cô cũng không còn tâm tình nào mà trở về Tô gia. Nhưng là lúc chiều, mẹ Tô gọi

điện thoại nói đã sai lái xe tới trường học đón cô về nhà.

Tô lô

không có cự tuyệt, không cần nghĩ cũng biết đó là ý tứ của Tô Đông

Tài.Có lẽ căn bản bữa tiệc rượu tối nay lại có một nhân vật nổi tiếng

nào đó, chỉ những lúc như thế này, chính vì biết cô là công cụ hữu dụng

để kiếm tiền nên ông ta mới muốn cô trở về.

Khi về đến nhà, mẹ Tô

đưa cho Tô Lô một chiếc váy dạ hội rồi thúc dục cô mau đi thay.Cầm qua

quần áo, thời điểm trở về phòng chuẩn bị thay đồ lại nghe được cuộc nói

chuyện của Tô Lôi cùng Tô Oánh, giọng điệu hai người tràn ngập sự hưng

phấn

“Cho nên ý của chị là đã thành công tiếp cận được với Lâm Hạ Thiên?!” Tô Oánh kêu to.

Bước chân Tô Lô không tự chủ mà dừng lại.

“Không sai!” Tô Lôi dương dương đắc ý.

“Ông trời…ơ…i, chị làm sao có thể!”

“Tối hôm trước tao cùng bạn đi hộp đêm Thành Đông chơi, gặp hắn. Đây là duyên phận!”

“Làm sao chị tiếp cận được, nói cho em biết, nói cho em biết!”

“Lúc đấy hắn đang cùng một đám bằng hữu ngồi nói chuyện, vừa vặn trong đám

đó tao có quen biết với một người, chúng tao liền gia nhập rồi cùng bọn

họ chơi đùa! Bất quá khỏi cần phải đi tìm hiểu nhìn cũng đủ biết Lâm Hạ

Thiên sau khi về nước hắn rất ít xuất hiện, có thể thấy hắn chơi thoải

mái như vậy đúng là hiếm có! Tất cả họ đều chơi một trò gì đó, vừa chạy

vừa lột sạch quần áo, nam nữ đánh ba, thậm chí còn có vài đám người

đang chơi 3P(hình thức 2 nam+1 nữ), 4P!”

“Kia… Kia Lâm Hạ Thiên thích chơi bên nào?”

“Tao nhìn thấy một mình hắn ôm ba mỹ nữ, trên mặt bàn thì chất đống vỏ rượu tequila(*), trong đó có hai mỹ nữ thay phiên nhau hầu hạ hắn uống, bọn họ còn rót

rượu lên quần áo cảu hắn, sau đó ở trên người hắn liếʍ rượu. Mà Lâm Hạ

Thiên, từ đầu tới cuối đều không có một chút biểu lộ dư thừa nào cả, tao nhìn mà không thể đoán ra hắn rốt cuộc là thích hay không thích …”

(*) là một loại rượu chưng cất có độ cồn cao của mexico

“Nha, trời ạ…!” Tô Oánh hô to, “Người đàn ông nguy hiểm như vậy, chị, chị có chắc chị có khả năng khống chế hắn?”

Tô Lôi bỗng nhiên bật cười: “Cô em, tao tin tưởng sẽ không có một người

phụ nữ nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của người đàn ông này. Lâm Hạ

Thiên đúng là không hề đơn giản, hắn biết cách phát huy độc tính của

mình đi như thế nào để làm cho người ta dù không muốn cũng bị dính vào

loại độc này, sau đó con mồi sẽ tự khắc đắm chìm mà chính bản thân nó

không thể thoát ra.”

Nói xong, Tô Lôi bỗng nhiên thở dài: “Hắn là một tên khiến cho phụ nữ vĩnh viễn không thể buông tha.Tao nghĩ tao trúng độc…”

Tô Lô không còn đủ can đảm để nghe thêm bất kỳ câu nói nào nữa, cất bước trở lại căn phòng của mình.

Ngồi ở trên giường, đầu ngón tay không ngừng run lên.

Thẳng đến khi Tô mẫu gõ cửa, Tô Lô mới gắng gượng che đi tâm tình cùng vẻ mặt của mình. Đáp lại một tiếng qua quýt, Tô Lô tùy tiện thay trang phục,

cũng không có trang điểm.Cầm di động, tháo cục pin ném trên đầu giường,

chỉnh đốn lại cảm xúc, sau đó đi xuống lầu theo người của Tô gia tham

gia dự tiệc.

Bữa tiệc được tổ chức trong một hoa viên rộng lớn, tụ họp toàn những thương nhân nổi danh trên thương trường. Yến tiệc vui

vẻ, ánh vàng thì lấp lánh, nơi đâu cũng nhìn thấy mỹ nhân.

Tô Lô cùng Lí Diễn Minh rất hợp nhau, về căn bản hai người đều là người ít nói.

Gia tộc Lý thị chuyên sản xuất ô tô nhưng quy mô lại không lớn, nhưng bởi

vì ở Trung Quốc sản xuất ô tô là ngành công nghiệp đứng đầu, cho nên vị

trí Lý thị trên thương trường cũng không hề nhỏ. Lí Diễn Minh là người

thừa kế tập đoàn ô tô Richie, cũng là đối tượng mà Tô Đông Tài an bài

cho Tô Lô để thiết lập quan hệ hữu nghị. Tô gia lại làm về lĩnh vực kim

khí, nếu như có thể cùng Lý gia có quan hệ tốt, tin chắc sản nghiệp nhất định có thể theo đó mà mở rộng.

Một ly Champagne lẳng lặng uống hết.

Lí Diễn Minh đưa cho Tô Lô một chén khác. Tô Lô tiếp nhận, thản nhiên nói cảm ơn.

Thời điểm lại uống hết một ly, trên đầu truyền đến từng đợt xôn xao. Lí Diễn Minh ngẩng đầu nhìn lên, còn Tô Lô như cũ lạnh nhạt ngồi tại vị trí.

Thả chiếc ly trống rỗng trong tay ra, thế giới của riêng Tô Lô rất yên

tĩnh.

Lí Diễn Minh quay đầu lại quan sát cô bé bên cạnh, mở miệng nói câu nói đầu tiên trong bữa tiệc: “Có cần nữa không?”

Tô Lô khẽ lắc đầu, gửi tới lời cảm ơn: “Không cần, cảm ơn.”

Lí Diễn Minh liếc nhìn cô bé này một cái: “Không cần cám ơn.” Hắn thấy

được cô bé tên gọi là Tô Lô này luôn ở trong trạng thái an tĩnh, mặc

trên người chính là trang phục hoa lệ, mà thần sắc của cô lại nhạt nhẽo. Không có biểu tình vui sướиɠ, cũng không phải cao ngạo lạnh lùng. Một

người, yên lặng không tiếng động.

Lí Diễn Minh nhịn không được tìm chút chủ đề khiến cho cô chú ý: “Nghe nói em học đại học năm 4 rồi?”

Tô lô đáp: ‘’Đúng vậy.”

“Sau khi tốt nghiệp có ý định giúp gia đình làm ăn buôn bán không?”

” Tôi học đại học năm 4 nhưng hoãn lại một năm tốt nghiệp, bởi vì có chút nguyên nhân.” Tô Lô trả lời đơn giản.

“Ah? Thế một năm rảnh rỗi kia em ý định xử lý như thế nào?”

Tô Lô cúi thấp đầu, chưa người nào nhìn ra được ánh mắt của cô dừng tại đâu.

Cô cũng từng lo lắng qua định giải quyết một năm này như thế nào, công ty

Tô gia cô tuyệt đối sẽ không đi, có lẽ sẽ đến một công ty nào đó trước

tích lũy kinh nghiệm, cũng có lẽ sẽ trở lại trường học thêm một chút về

chuyên ngành, nhưng là mỗi ý định đó đều đã từng bị Lâm Hạ Thiên phủ

quyết.

Hắn nói, thời gian của cô là để bồi hắn, mỗi một phút mỗi một giây.

Tô Lô hỏi lại hắn không cần làm việc à.

Thái độ của hắn rõ vô sỉ, nói công việc duy nhất của mình chính là cùng cô

sống chung một chỗ. Lại còn nói Lâm gia có rất nhiều tiền, cho dù hắn ăn không ngồi không cũng tiêu không hết vậy nên cô cứ an tâm.

Tô lô chán ghét nhất chính là cái vẻ mặt cậu ấm này của hắn, lập tức đen mặt đẩy hắn ra.

Hắn không dám đùa giỡn nữa, vội vàng cầu xin tha thứ, nói mình nghỉ nhiều

nhất cũng chỉ một năm rồi sẽ bắt đầu tập trung tinh thần vào công việc,

sang năm cô tốt nghiệp hắn cũng phải đi làm. Hắn nói cái này gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức, nhất cổ tác khí(một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái), sau đó tìm một công việc đơn giản nhẹ nhàng chỉ cần đủ tiền để nuôi vợ

là được. Cuối cùng còn quấn cô, suốt từ sáng đến tối hỏi cô thích hôn lễ được tổ chức theo kiểu gì.

Lí Diễn Minh lẳng lặng nhìn thần sắc

của Tô Lô.Trên mặt vẫn là một vẻ điềm tĩnh, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt

vô hồn đó lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Lúc Tô lô lấy lại được

tâm tình thì phát hiện Lí Diễn Minh còn đang chờ mình trả lời, một trận

xấu hổ xông tới: “…Thật ngại quá, vừa rồi tôi không tập trung.”

Lí Diễn Minh lắc đầu: “Không sao, không phải vấn đề của em, đại khái là tính cách của tôi tương đối trầm lặng.”

Tô Lô vội nói: “Không thể nào, tính cách của anh rất tốt ”

Lí Diễn Minh thu hồi ánh mắt, nhìn phía xa: “Cảm ơn.” Trầm mặc một hồi, hắn hỏi: “Ngành em học là ngành nào?”

“Tâm lý học.” Tô Lô nhìn Lí Diễn Minh liếc mắt một cái, không biết hắn hỏi cái này để làm gì.

” Một năm rảnh rỗi nay, nếu như em không có dự định gì khác, có thể tới

giúp tôi.” Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Lí Diễn Minh quay đầu

chống lại tầm mắt của Tô Lô, “Cha tôi thân thể không tốt lắm, muốn tôi

bắt đầu tiếp nhận chuyện của công ty.Tôi rất coi trọng bộ phận tiếp thị, hiện tại trùng hợp đang thiếu một người xử lý và phụ trách vấn đề văn

hóa trong công ty, tôi cho rằng công ty cần một lần nữa khẳng định nhãn hiệu văn hóa.”

Tô lô thấp đầu suy nghĩ đề nghị của Lí Diễn Minh.

Lí Diễn Minh nhìn mấy sợi tóc bị tuột ra khỏi vành tai trắng nõn của cô:

“Cô hãy suy nghĩ thật kỹ, xong tới tìm tôi.” Dứt lời, đưa cho Tô Lô một

cái danh thϊếp.

Tô Lô nhận lấy danh thϊếp.

Lí Diễn Minh lấy điện thoại di động ra: “Em đưa cho tôi điện thoại, tôi nhìn qua sẽ nhớ được số của em.”

Tô Lô xin lỗi nói: ” Tô quên không mang điện thoại.”

“Vậy thì lưu số của em vào đây.” Lí Diễn Minh đưa di động cho Tô Lô, trong

lúc vô tình chạm vào ngón tay cô, phát hiện nơi đó mang đến một loại cảm giác mát lạnh.Trong lúc cô đang chuyên tâm bấm điện thoại thì Lí Diễn Minh lại thản nhiên quan sát bờ

vai trắng ngần của cô không chút dấu diếm, thời điểm thu hồi ánh mắt

cũng đúng lúc cô trả di động lại cho hắn.

Tô Lô đưa cho Lí Diễn Minh điện thoại: ” Di động của anh tôi không biết phải sử dụng như thế nào, nên còn chưa có lưu tên.”

“Không sao.” Lí Diễn Minh bắt đầu bấm điện thoại, “Tô Lô?”

Tô Lô ừ một tiếng, suy nghĩ một lần nữa rơi vào trạng thái vô thức.

Nhớ lúc đi học, cứ mỗi lần liên quan đến cỏ lau là y như rằng Lâm Hạ Thiên

sẽ đuổi theo cô tranh luận một đống vấn đề.Cô không đấu lại được kẻ

phiền toái này, mà hắn cũng không ngại sự lãnh đạm của cô, vừa đi vừa

nói chuyện liên hồi

Chữ Lô trong tên của cậu có ngụ ý gì sao? Tại

sao phải gọi là Tô Lô không phải gọi là Tô Lộc? Cậu viết chữ Lô như thế

nào lại đẹp như vậy? Cậu có phải hay không giống cỏ lau sống cạnh mép

nước? Cậu thích hoa cỏ lau có màu gì?



Rất nhiều rất nhiều vấn đề, một trước một sau, hắn cứ như vậy một mực đuổi theo bên người cô hỏi tới hỏi lui.

Có lần Tô Lô phát hiện thẻ kẹp sách của mình từng cái từng cái một không

biết đã đi đâu, hại cô lần nào cũng phải làm lại rất vất vả.Về sau phát

hiện người lấy đi những cái kẹp sách đó không ai khác chính là tên ngồi

cùng bàn với mình-Lâm Hạ Thiên.Có khi hắn thừa dịp lúc cô chăm chú đọc

sách rút lấy một cái, khi thì nhân cơ hội cô đang làm Toán rút đi tiếp

một cái nữa…

Cuối cùng Tô Lô thật sự không thể nhịn được, lớn

tiếng oán trách hắn không cần phải tiếp tục lén lút lấy đi kẹp sách của

cô. Ai ngờ Lâm Hạ Thiên còn tỏ ra rất vô lại, hắn nói rất thích mấy cái

kẹp sách làm bằng cỏ lau.Tô lô liền dẫn hắn đến khu đất trống phía sau

trường học, nơi ấy có rất nhiều cỏ lau mọc lên.Nhưng là Lâm Hạ Thiên lại lần nữa bày ra vẻ mặt vô lại, hắn nói hắn chỉ thích kẹp sách của cô mà

thôi.

Tâm trạng Tô Lô vô cùng tồi tệ, hai ngày sau đó cũng không

thèm nhìn hắn đến một lần. Lâm Hạ Thiên trêu chọc cô, quấn cô, phiền cô, Tô Lô đều hờ hững. Đến ngày thứ ba, Tô Lô nhìn thấy Lâm Hạ Thiên khổ sở lôi ra từ trong cặp sách một cái hộp tinh xảo mà ánh mắt vẫn không

ngừng nhìn theo với vẻ mặt lưu luyến, hắn mở nắp hộp lấy ra mấy cái thẻ

kẹp sách, tất cả toàn là của cô.Sau đó đặt trả lại bên cạnh cô, nhưng

vẫn không quên nài nỉ cô lấy về mấy cái là được rồi, còn dư lại thì cho

hắn. Tô lô nhìn sang cái hộp kia, bên ngoài được chế tác rất xinh xảo,

vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nhưng là bên trong thì đầy những cái

thẻ cô làm.

Kẹp sách bằng cỏ lau không đáng tiền, nhưng Lâm Hạ

Thiên lại cất giữ chúng ở trong đó tựa như vật phẩm quý hiếm vậy.Giờ

phút này Tô Lô không thể nói không cảm động, nhưng là cô vẫn tỏ vẻ rất

kiên quyết muốn thu hồi toàn bộ, một cái cũng không thể đưa cho hắn.

Bởi vì khi đó cô nghĩ, không cần cất kỹ những thứ không đáng giá này làm gì, một mình cô là đủ rồi…

Đột nhiên có một chiếc áo khoác chùm lên trên người mình, Tô Lô vội vàng

dấu đi suy nghĩ của mình, phát hiện Lí Diễn Minh đã đem áo khoác của

mình choàng trên người cô.

Đang muốn từ chối ý tốt của Lí Diễn Minh, chợt nghe thấy Tô Đông Tài hướng về phía cô kêu một tiếng.

Tô Lô nhìn sang, Tô Đông Tài đã đứng ở cách đó không xa, bên cạnh là cha

của Lí Diễn Minh. Hai người kia chính là đang cười xem nhất cử nhất động của cô cùng Lí Diễn Minh, tựa hồ cũng rất hài lòng về kết quả quan hệ

hữu nghị mà cô cùng Lí Diễn Minh mang lại.

Lí Diễn Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Lô.

Tô Lô cảm thấy không được tự nhiên, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng là đầu Lí Diễn Minh đã bám chặt vào bên tai Tô Lô nói ra: “Chúng ta mặt

ngoài phối hợp, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”

Tô lô vẫn

không nhúc nhích, bởi vì lời nói của Lí Diễn Minh một chút cũng không

sai. Cúi đầu mặc cho Lí Diễn Minh ôm eo của mình đi về hướng Tô Đông

Tài, người bên ngoài thoạt nhìn qua, xác thực là một đôi hoàn mỹ. Gia

thế tương đương, nam tao nhã, nữ ôn nhu, đứng cùng một chỗ vừa hay tạo

nên một bức tranh sơn thủy tĩnh mịch nhưng không thiếu vẻ huyền bí.

Nhưng mà chưa đợi đến lúc Tô Lô đi qua chỗ Tô Đông Tài thì sau lưng lão vang lên một giọng nói.

Tô Lô ánh mắt dõi theo nơi phát ra âm thanh, là thân ảnh Tô Lôi đang hớn

hở chạy lại, cánh tay kéo theo một người đàn ông, cao hứng hướng về

phía người cha của mình khoe khoang.

Lí Diễn Minh chợt thấy cô bé

bên cạnh khẽ run lên, phần eo bắt đầu trở nên cứng ngắc.Vì thế hắn cũng

nhìn về phía Tô Lôi, phát hiện cô đang cố gắng chống lại ánh mắt của tên đàn ông kia.

Hắn thấy bên trong cái nhìn tưởng như bình thản của

tên đó là một ánh mắt sắc bén, điên cuồng của một loài thú dữ, phảng

phất chỉ cần một giây sau là nhào đầu về phía trước đem Lí Diễn Minh xé

nát. Bất quá người đàn ông này rất nhanh liền thu hồi ánh mắt cùng Tô

Đông Tài với cha của mình hàn huyên một hồi, giống như cái nhìn đó chỉ

là ảo giác.

Lí Diễn Minh nhận ra người đàn ông nguy hiểm này, một

thời gian trước mới về nước, vừa về ngay lập tức liền trở thành tiêu

điểm mới của giới tài chính. Hắn chính là người thừa kế duy nhất tập

đoàn Trọng Mộc, Lâm Hạ Thiên.