Chương 17

Bên phòng làm việc của Tkì, Tkì có làm việc gì đâu, cứ đi vòng vòng trong phòng nằm đầu bức tóc về cái vết son trên má mà Lap để lại. Tkì nói lảm nhảm một mình.

– Trời ơi! ở đâu ra cái vết son chết tiệt vậy nè? bây giờ biết giải thích với Na làm sao đây? sao mình cứ cuốn cuồn lên vậy nè. có ai giúp tui hog? haiz… thui ráng ngồi đợi đến khuya ùi lò mò qua vậy, chứ mình thật sự không biết giải thích như thế nào, àh… đúng đúng ùi, nói là mình vẽ lên. trời ơi, khùng quá sao mà tự vẽ được chứ, hog lẽ nói sự thật. trời ơi, thà cắn lưỡi sao mà nói được, nói sao đây.

Thời đỉêm tới khuya, Tkì đi đến phòng của mình mà cứ như ăn trộm bước từng bước nhẹ nhàng, mở cánh cửa cũng từ từ cố gắng không gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất. nhìn trên giường thì thấy Na hình như đã ngủ, Tkì cũng không biết nửa vì Na nằm quay lưng, Tkì thở phù nhẹ nhõm, trèo lên giường vừa thở một cái thì.

– anh vào phòng thì cứ vào bình thường, việc gì phải lấp ló.- Na quay qua nhìn Tkì, làm tKì giật mình

– em chưa ngủ sao?

– em chờ câu trả lời của anh?

– câu trả lời gì? – Tkì đánh trống lản

– vết son.

– anh… anh không biết phải giải thích làm sao cả? – Tkì nhìn Na như hối hận

– thui, anh không cần phải giải thích đâu, em hiểu mà, anh ngủ ngon.- ” em hiểu mà” cứ như con dao cắt Tkì ra làm đôi, cái của Na hiểu là gì? Tkì không muốn Na hiểu lầm Tkì.

– Na… Anh… – không nghe gì về phía bên kia, có lẽ Na đã ngủ hoặc không muốn nghe. Bên phòng của Tkì căng thẳng bao nhiêu thì bên phòng của Mạc Du thì tràng đầy niềm vui bấy nhiêu, tối đó mạc du không ngủ chỉ biết ngắm đôi hạt giấy mà Na tặng cho mạc du, đến nổi du để hai con hạt giấy kế bên để mà ngủ thật ngon.

Buổi sáng đi làm cả Tkì và Na không nói gì cả, đi ăn trưa cũng vậy, cả hai cũng đều im lặng không nói tiếng nào, lúc na gặp mạc du thì vui vẻ nói nhiều biết bao nhiêu còn Na gặp Tkì thì im lặng, tối đó Tkì bức xúc vì cả ngày hôm nay thật nặng nề đối với Tkì. Tkì thấy khó chịu cực kì. Thiên Kì gọi Mạc Du qua phòng nói chuyện.

– Hai gọi em qua có gì không?

– Hai có chuyện muốn nói với em. – mặt Tkì có vẻ căng thẳng – em đừng đi chung với Na nửa?

– hả? – câu nói đó là tan nát lòng mạc du – em thấy đi chung có gì đâu Hai?

– đi chung chứ không phải lúc nào cũng tò tò, Na đâu em ở đó. Gần đây có những điều không hay về em và Na. Hai không muốn nghe bất kì đìều gì bàn tán về em chồng chị dâu

– nhưng Hai àh… – mạc du muốn nói

– tốt nhất là em nên hạn chế đi.

– vậy còn việc Hai đi chung với cô thư kí Lap đó thì sao? – mạc du phản đối

– ờ thì… – Tkì bị dịnh đầu – đó là chuyện riêng của Hai.

– Hai nói vậy Hai nghe được hả? vợ mình thì không đi chung suốt ngày đi chung với cô thư kí.

– Mạc Du! em dám ăn nói với Hai như vậy hả?

– em không có nói sai, em chỉ nói những gì em thấy mà thôi. tại sao hôm qua tới khuya hai mới về đến nhà, Hai giải thích đi.

– Hai đã nói với em qua điện thoại là Lap bị bọn du côn hϊếp đáp nên phải đưa Lap về nhà.

– đưa thì về lìên tại sao đến giữa khuya mới về nhà. — lúc đó Tkì rối bời không biết ăn nói với em mình như thế nào – thôi Hai không cần giải thích đâu nhìn tâm trạng hai lúc này là em biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi/ – mạc du đóan như thần.

– nhưng Hai không làm gì cô ta cả? – Tkì minh bạch

– haha… không đánh mà đã khai. Hai nghĩ sao nếu Na biết việc này? – mạc du như đang được thế hơn

– chuyện của Hai và Na, Hai sẽ tự giải quyết , còn em . Hai cấm em không được gần gũi hay thân mật với Na nửa.

– Hai! – mạc du kêu lên lòng đau như cắt – em và chị Na không có gì hết, vì thế Hai không cấm được em đâu. Em vè phòng mình đây. – chưa bao giờ Tkì thấy Mạc Du chống đối mình như lúc này, và đây cũng là lần đầu tiên hai chị em cải nhau vì một người con gái, cả Tkì và Mạc Du cảm thấy thật nặng nề làm sao.

Buổi tối ăn cơm cùng cả nhà chỉ có ba người là không cười nói chỉ biết ăn và im lặng đó là Tkì, Na và Mạc Du.

– Ủa? – ba Tkì thắc mắc – hôm nay nhà mình có chuyện gì àh?

– uhm, sao hôm nay không thấy ba đứa cười gì hết vậy? – cô Thi ám chỉ Tkì , Na và Mạc Du.

– ủa? chị Na có chuyện với Tkì và Mạc Du dạ? – Kim nhìn qua Tkì và Mạc Du như thắc mắc

– chị cũng không biết nửa. – Na như người trong cuộc, nên không thể nói.

– thui con no rồi. – Tkì bỏ đủa không ăn nửa, lên trên phòng

– con mới ăn một chút mà Tkì. – cô Thi nói, nhưng Tkì cũng mặc kệ bỏ lên phòng.

– kệ Hai đi, hơi đâu mà cô lo. – mạc du nói như không cảm giác gì cả,

– Mạc Du, con nói gì kì vậy, chị Hai con đó. – Ba nhăn nhó rầy Mạc Du.

– Dạ. – mạc du cuối mặt như biết lỗi của mình, rồi ăn tiếp.

– thôi để con mang chút đồ ăn lên cho Tkì.

– uhm, con đem lên đi, chắc công việc nhiều quá nên nó vậy, còn đừng buồn nó nha. – Giong nói của ông Sơn ấm trầm lạ lùng.

– Dạ, xin phép ba con lên lầu.

Na lên thì thấy Tkì với tâm trạng bực bội nằm xem tivi.

– Tkì anh ăn chút nửa đi.

– thui, anh no rồi. – mắt Tkì vẫn giáng vào TV

– anh và mạc du cải nhau hả? – Na đến ngồi gần Tkì

– một chút thôi.

– có thiệt là một chút không? – Na hỏi thăm tận tình.

– ờ thì…. hơn một chút.

– mà hai người cải nhau về chuyện gì vậy? – Na hỏi thăm tình hình. không lẽ tkì lại đi nói ra sao?

– chỉ là bất đồng trong công việc thui àh.

– uhm, nhưng mà dù là chuyện gì đi chẳng nửa, thi hai người cũng là anh em với nhau, có gì nói chuyện với nhau từ từ, đừng vì nóng quá mà mất tình anh em.

-……..- lúc này Tkì nhìn Na không chớp mắt

– sao anh nhìn em dữ vậy? – na hơi đỏ mặt

– hôm nay cô bé socola cũng biết nói chuyện dữ ta. – Tkì cảm thấy hết bực mình vì mạc du.

– thì em thấy cái nào nên nói thì nói thui. – lúc đó Tkì cảm thấy cái gì đó thật yên bình khi ở bên Na, bàn tay của Tkì từ từ tiến đến bàn tay của Na.

– ơ… anh làm gì vậy…. em còn con nít lắm không biết gì đâu…. – Na rút bàn tay lại, đem khây cơm đưa cho Tkì ăn.

– con nít gì mà hum trước, hun người ta giữa thanh thiên bạch nhật. – Tkì nói theo kỉêu nhái giọng.

– em không nói chuyện với anh nửa, em đi tắm. – Na mắc cở đi vào phòng tắm, Tkì ăn xong rồi cũng đi xuống nhà bếp rửa cái khây thức ăn của mình rồi quay lại phòng.

– Na nè, ngày mai chúng ta phải đến nhà hàng dự tiệc của cô Thi đó.

– uh ha, anh không nhắc chắc em cũng quên,

– uhm. ngày mai mặc đồ đơn giản được mà đúng không anh?

– hử… đâu có được, em mặc những bộ đồ anh mua cho em đó.

– hả? em không thích đâu.

– em cứ mặc đi, lúc đó em sẽ thấy những gì anh nói là đúng.

– tại sao anh cứ bắt em làm theo ý anh hoài vậy hả? – Na nói như muốn thét lên

– tại vì em là vợ của Tkì. kaka… mà vợ của Tkì là phải như thế này thế này và thế này. kaka…- Tkì ôm bụng cười khi thấy cái vẻ mặt của Na cứ nhìn mình như muốn ăn tưoi mình vậy.

Buổi sáng na tỉnh dậy không thấy Tkì đâu cả. Na hỏi Kim, Mạc Du nhưng không ai biết Tkì đi đâu, cuối cùng Na hỏi cô Thi.

– cô ơi, sáng giờ cô thấy Tkì không?

– nó hả? có thấy.

– ủa? Tkì đi đâu vậy cô?

– cô chẳng biết nửa? sáng sớm thấy nó hỏi mà nó không trả lời, nó kiu đi đâu đó, tranh thủ tối về cho kịp buổi tiệc nhà hàng.

– đi đâu vậy ta?

– thui, con đi làm đi, trể rồi đó, nó đi đâu kệ nó đi, tối nó cũng về thôi.

– dạ. con đi đây.

– chị na đi làm hả? để em chở chị đi. – lời đề nghị của Mạc Du.

-uhm, chào cô con đi.

Tkì đi đâu vào sáng sớm vậy nhỉ? mấy đọc giả có biết hog??? ……..

Tkì chúng ta đang ở quê của Na, Tkì đi một mình về thăm mẹ của Na.

– con chào mẹ! – Tkì thấy bà đang quét nhà.

– ủa? Tkì. – bà ngạc nhiên khi thấy Tkì – con xuống có một mình hả?

– dạ. – Tkì lễ phép

– vào nhà đi con. – bà mời Tkì vào nhà.

– hì hì…. lâu rồi con mới xuống thăm mẹ, mẹ khỏe không mẹ?

– uhm, mẹ khỏe lắm, sao con không dẫn Na về.

– àh, hì hì… con đi một mình, không cho Na biết, có gì vài bửa nửa con chở Na về thăm mẹ.

– hì hì… mà sao hôm nay con xuống dưới đây một mình, có chuyện gì hả con?

– àh, con muốn xuống đây xem dân dưới đâu sau thôi, àh con có quà biếu cho lối xóm.

– trời, con xuống là mẹ mừng rồi quà cáp làm gì không biết nửa.

– mẹ àh, con có số tiền này gửi mẹ, mẹ lấy sửa sang nhà cửa nha mẹ.

– Tkì nè,,, mẹ – bà không muốn nhận tiền từ Tkì.

– không sao đâu… mẹ cứ xem đây là tiền của Na, Na là vợ con mà,. tiền con cũng như tiền na thôi.

– mẹ cảm ơn con nhìu lắm Tkì àh.

– hì hì… có gì đâu mà mẹ.

Cả ngày Tkì ở dứơi quê qua chào hỏi mọi người trong xóm, mẹ của Na cảm thấy rất vui, Tkì còn giúp mọi người làm nhiều thứ, tuy không quen lắm, nhưng Tkì cũng cố gắng. Ngó đồng hồ thì thấy đến giờ về nhà, Tkì chào tạm biệt mọi người quay về nhà.

– ủa? Tkì sáng giờ anh đi đâu vậy? – Na thấy Tkì quần áo dơ hết từ trên xuống dưới

– hì hì.. bí mật. thôi anh vào thay đồ đây, ủa? sao em không thay đồ đi.

– em thay rồi.

– không phải bộ này, bộ này nè. – Trong tích tắc cả Na và Tkì, Mạc Du, Kim cùng đến nhà hàng cùng với cô Thi, có cả ba của Tkì nửa.

Buổi tiệc được đãi những món ăn đặc sản rất ngon, có nhìêu đầu bếp nổi tiếng được hội tụ lại đây. cùng các nhà doanh nhân lớn. Và đìêu đặc biệt nhất là cô Thi chính là ban giám khảo cho cuộc thi này, Tkì dẫn Na giới thiệu cho mọi người xung quanh.

– chào mọi người, đây là Na vợ của tôi.

– àh. xin chào chị, hai người nhìn đẹp đôi lắm.

– cảm ơn. – Na chỉ đi theo sau Tkì thôi, không nói lời nào. – ủa? Rờ Mi và Tom. – Tkì phát hiện hai tên vệ tinh.

– uhm, hai người kìa.

– rùi rùi, chúng thế nào cũng tìm Kim cho coi. thôi ta qua bên kia đi em.

– dạ.

– oh, chào Tkì chào Na – giọng của Lap

– ờ ờ.. chào em. – Tkì vẫn còn nhớ cái dụ hôm trước. nên hơi ngượng ngùng.

– ủa? Tkì nói gì cho Na nghe chưa? – Lap như thách thức.

– nói gì là nói gì. – Tkì lắp bắp

– Tkì nói cho Na nghe rồi, không sao đâu. – Tkì không biết tại sao Na làm vậy?

– Na không thấy gì sao? – Lap chỉ thăm dò.

– có gì hay không thì chỉ có Na và Tki biết là được rồi.

– àh. – Lap nở nụ cười khó hiểu -Tkì qua đây đi, ở bên đây có một số doanh nhân họ muốn gặp Tkì đó.

– Tkì lại chút quay lại với Na sau ha. – Tkì bye bye đi theo Lap qua bên kia gặp các doanh nhân, Na cứ nhìn Tkì đi chung với Lap nhưng nét mặt của Na, Tkì không thấy.

– Na – tiếng của Mạc Du – làm gì mà đứng một mình vậy?

– Tkì đi lai chào khách hàng rồi. – Na chỉ tay về phía bên kia, ánh mắt mạc du nhìn theo thấy Lap đi chung với Tkì, tay khoác thân mật.

– uhm. thui, Na muốn biết thưởng thức rượu là như thế nào không?

– hả? rượu thì uống thôi, thưởng thức nửa sao?

– hì hì… đó là cái đặc biệt của rượu đó Na àh. – lúc đó Tkì vô tình nhìn qua thấy Na cùng mạc du vui vẻ với nhau, Tkì thấy khó chịu sắc mặt nhăn lên.

– hì hì.. coi bộ vợ của anh thân mật với em trai anh quá. – Lap như đổ dầu thêm lửa – coi họ kìa, Mạc du còn rót rượu cho Na nửa. – Tkì càng lúc càng khó chịu.

– em muốn uống nửa – Na say

– thôi, na say rồi.

– một ly nửa thôi, một ly nửa thui mà.

– ùi, một ly nửa thui đó nha.

– hihi.. vui quá chưa bao giờ vui như vậy.

– Na àh, em say rồi anh đưa em về – Tkì đi đến nói với Na.

– thui, anh ở đây tiếp khách đi, em đi về một mình được mà.

– không! anh phải đưa em về. – thế là Tkì lái xe chở Na về nhà, Na thì say bí tỷ, lên lầu cũng không nổi, Tkì phải bế Na lên phòng.

Tkì bế Na lên phòng để Na nằm trên giường mà miệng Na cứ nói :” cho em uống một ly nửa đi Tkì, đi mà”

– em say quá rồi đó Na.

– không, em còn tỉnh mà. cho em uống nửa đi Tkì. – na cứ víu lấy tay Tkì.

– thui, em ngủ đi.

– không em không ngủ đâu. em muốn uống mà. – Tkì lắc đầu Tkì cởi giày cao gót của Na ra- Tkì nói: uống có vài ly thui mà làm gì xỉn dữ vậy nè, lúc đó Na nằm trên giường coi như nửa tỉnh nửa mê.

– không lẽ mặc bộ đồ này ngủ sao? – Tkì một tay chóng nạnh một tay tháo chiếc nơ trên cổ mình- Na! Na! em dậy mà thay đồ đi.

– thay đồ hả?

– uhm, thay đồ, không lẽ em măc bộ váy này ngủ sao?

– em đi không nỏi nửa rồi, anh thay đồ cho em đi.

– gì? sao được? không đuợc.

– sao lại không được, cứ thay đi mà. – Na nói mà mắt nhắm mắt mở

– thay thay hả?? – Tkì cà lăm, lúc đó Na đã say, Na mở mắt nhìn Tkì âu yếm, sau đó Na bật người dậy nhưng ánh mắt của Na và Tkì không rời nhau, Tkì giật mình đứng lên Na tiến đến Tkì, Tkì đi lùi lùi lại và té xuống giường, Na nằm đè lên người Tkì, trao ánh mắt âu yếm, tkì cũng như lạc vào ánh mắt đó, Na cuối từ từ xuống gần sát mặt Tki hơn, na tính trao nụ hôn cho Tkì và Tkì cũng chu mỏ đợi nụ hôn đó, Tkì nhắm mắt lại nhưng sao thấy đợi hoài mà hog thấy, mở mắt ra thì Na đã ngù mất tiu rồi, Tkì tự cười một mình, sau đó cho na nằm ngay ngắn lại****ì hôn nhẹ lên tráng của Na, cảm giác của Tkì thật ấm áp làm sao, nhìn Na ngủ thật ngon. cứ nghĩ đến Na kêu thay đồ gìum thì Tkì cười lắc đầu, Người ta thường nói khi say họ sẽ làm những việc mà họ không làm được lúc khi tỉnh táo.

buổi sáng Na thức dậy thấy chóng mặt vô cùng, không thấy Tkì kế bên, Na vào phòng tắm nhìn cái vẻ mặt bơ phờ của mình, 10p sau Na ra khỏi phòng thì thấy Tkì đang đứng khoanh ta ngó na.

– Anh làm gì mà ngó em dữ vậy?

– hôm qua say quá em biết em đề nghị anh làm chuyện gì không?

– hả? chuyện gì là chuyện gì? – Na hết hồn.

– thay đồ dùm em đó. – Tkì cười

– hả? rồi anh có thay không?

– ban đầu cũng tính nhưng mà biết em say nên anh không đυ.ng vào. Em không thấy đồ em vẫn y nguyên sao?

– uhm ha. – Na nhìn lại mình -thật là xấu hổ.

– hôm nay anh có bât ngờ dành cho em đó. – Tkì hý hửng

– bất ngờ gì?

-hôm nay anh cho em mặc những gì em thích.

– hả? thật không? nhưng mà tại sao anh cho như vậy? – Na thắc mắc

– hì hì…. đem theo vài bộ nửa.

– ủa? đi đâu sao?

– đi về quê thăm mẹ của em.

– sao? – Na bất ngờ – thăm mẹ sao? anh nói thật chứ.

– Tkì nay không bao giờ nói….. – Tkì sửa lại – àh anh nói thật, không gạt em đâu.

– chừng nào đi anh.

– đi ngay bây giờ.

– Vui quá! – Na vui lắm, nhảy cẩn lên ôm lấy Tkì mừng ríu rít – em sắp được gặp mẹ rùi, cảm ơn anh nhìu lắm Tki ơi.

– em làm Tkì này tuởng hôm nay là mùng 1 tết chứ.

– hihi……

Tkì và Na tạm biệt cả nhà đi về quê, xin phép cả nhà đưa Na về quê mấy ngày. Tkì thấy na cười suốt trên đường đi , tuy Na xa quê có vài tháng nhưng na cảm thấy nhớ quê của mình lắm, cứ ngó ở ngoài cửa kính hoài.

– em làm gì mà cứ ngó ra ngoài vậy?

– hihi… em nhớ quê mà, anh nhìn kìa đồng lúa chính vàng ươm kìa, đẹp ghê hog?

– uhm, đẹp. hì hì….

– wow, mấy đứa nhóc thả diều nửa kìa, về quê nhất định em sẽ làm dìêu thả.

– em giỏi vậy hả?

– đâu có đâu, con nít ở dưới quê đứa nào cũng biết làm diều hết áh, Tkì có biết làm dìêu hog?

-hìhì… anh không biết.

– vậy em sẽ chỉ cho anh biết. dể lắm. ý đến nhà rồi kìa.

– từ từ…. em cứ như con nít ấy?

– em nhớ mẹ em quá. em xuống đây. – na vì nhớ mẹ nên bỏ mặc Thì một mình sách đồ vào cho Na.

– Mẹ! – Tiếng Na reo lên mừng rỡ. – mẹ ơi con nhớ mẹ quá, mẹ khỏe không mẹ?

– cái con này, chưa gì mà đã, ủa Tkì đâu?

– Tkì hả mẹ, anh ấy đang ở ngoài xe đó, hình như sách đồ. hí hí… – Na nhớ ra là mình quên sách đồ phụ Tkì.

– con gọi Tkì bằng anh hả?

– chứ mẹ nghĩ xem, bộ dạng của Tkì như vậy phải gọi bằng anh chứ bằng gì?

– nó không nói gì sao con?

– ban đầu cũng khó chịu, nhưng giờ hết òi,. hihi…

– Na nè! em ác quá, để anh sách một mình, chạy theo em muốn chết luôn.

– ai kiu Tkì chạy làm gì, đi cung được mà. _ vì có mẹ nên Na lấn quỳên.

– vào nhà đi tụi con, tụi con đi đường xa mệt lắm phải không?

– hì hì… dạ đâu mệt gì đâu mẹ. – Na trả lời véo von,

– em không mệt nhưng anh mệt mà.

– thui hai con đi tắm đi , mẹ làm cơm cho hai con ăn.

– để con xuống phụ mẹ.

– con không chỉ chỗ nào sao Tkì biết chỗ nào mà tắm.

– ờ ha… hihi…..

– nè! – Tkì nói với Na – em tỉnh bỏ rơi anh hả?

– bỏ rơi tý cũng có sao đâu?

– chòi, không được, ở dứoi quê là em ko được bỏ rơi anh đâu, lỡ anh bị bắt cóc rồi sao?

– anh bắt cóc người ta thì có, ai mà dám bắt cóc anh, hihi… – Tkì và Na ngồi nc giỡn qua lại. – đi em dẫn anh đi tắm.

– em tắm chung với anh luôn được không? – Tkì choc Na

– không bao giờ. – Na dắt Tkì ra sông – nè anh tắm đi.

– trời, tắm tắm…. sông >”< bộ không còn chỗ nào hết hả? – Tkì nhìn mà ớn xương sống. – không lẽ em cũng tắm ở đây sao?

– không em tắm chỗ khác. kín đáo hơn, có thể được xem là nhà tắm.

– dẫn anh đi chỗ đó đi. nha nha…. – Tkì năn nỉ

– không! chỗ đó là của con gái, anh không được vào.

– Hơ >”< chòi oi, hog lẽ bắt anh tắm dưới sông sao? em có cần ác vậy hog?

– ai kiu anh ăn hϊếp em làm gì, bây giờ em trả thù. xuống tắm đi. – Na lấy chân đạp một cái Tkì rơi xuống nước.

Tki bị một đạp của na văng xuống nước không thương tiếc, na thì đứng ở phía trên cười tủm tỉm, cứ như trả thù được Tki vậy, Tki bị ướt xủng mà không kịp chuẩn bị gì cả, té xuống sông uống cả mấy lần hốp nước, Tki cứ hụp lên hụp xuống, tay với với trong thật đáng thương, lúc đó Tki hup sâu xuống nước, Na nhìn na bắt đầu thấy sợ.

– Thiên Kì, Thiên Kì. – Na không thấy Thiên Kì ở trên mặt nước nửa – anh đừng có giỡn với em nha Tki – Vẫn không có tiếng trả lời, Na liền nhảy xuống bơi xung quanh tim Tki miệng thỉ gọi, lúc đó từ đằng sau Na , Thiên Kì xuất hiện từ đăng sau Na. – hù – na giật cả mình – anh anh dám chọc em hả? – na đánh nước văng tung tóe vào mặt Tki, Tkii cung không chịu thua, hai người có một trận đấu dưới nước rất vui vẻ với nhau. Thiên Kỉ và Na cũng đã thấm mệt nên lên trên bờ.

– lạnh quá Na ơi! – Thiên Kì run cả người

– hì hì… thì vào thay đồ thui,

– thui chết, anh quên mang đồ theo thay rồi >”<

– oh oh… vậy anh mặc đồ ướt đi nha. – na cố tình chọ tức Thiên Kì.

– sao em ác quá vậy? như vậy anh sẽ bệnh chết. – Tki hai tay xoa xoa vì lạnh

– về nhà đi em lấy đồ ba em cho anh mặc.

– hì hì.. được áh. – Thiên Kì mừng rỡ khi có đồ để thay. Lúc về nhà mẹ na thấy hai đứa đều ướt nên hỏi.

– ủa? sao tụi con ướt hết vậy nè?

– mẹ ơi, hồi nảy na đạp con xuống sông đó mẹ. – thiên kì méc

– cái con này, con gái con đứa vậy áh hả?

– ai kiu ở trển ảnh ăn hϊếp con làm gì?

– thui lấy đồ cho nó thay đi, không là bị bệnh chết đó.

– hì hì.. Thiên Kì xuống mà quên mang đồ rồi, con lấy đồ ba cho Thiên Kì mặc nha mẹ.

– uhm.

– nè, anh thay đi. – na đưa cho Tki bộ áo bà ba nâu đất dành cho những người nông dân hay đi làm ruộng.

– ờ.. cảm ơn em anh đi thay đây , lạnh quá. – Thiên Kì đi thì mẹ la Na

– mốt không chơi vậy nửa nghe chưa? hư quá!

– hihi,.. con chỉ giỡn thôi mà. – lúc đó Tki bước ra với bộ quần áo bà ba, na nhìn thấy mà ôm bụng cười.

– em làm gì mà cười dữ vậy hả? =.= Tkì nhăn nhó.

– nhìn Tkì em mắc cười lắm luôn áh. bình thường Tki cứ vest và vest hôm nay được làm nông dân nhìn mắc cười thui mà. hehe ..

– hay quá ha.

– thui, hai đứa ăn cơm đi,hết nóng không còn ngon nửa đâu. – Thiên Kì ngay lúc đói bụng nên cũng nhanh chân ngồi lên váng mà ăn cơm.

Ăn cơm xong là Thiên Kì lăn ra ngủ, chẳng biết vì đi đường xa mệt hay lâu rồi Thiên Kì mới có một ngày nghĩ ngơi, vừa ăn cơm xong là nằm cái võnậtg ở dưới sau vườn gió man mát quá nên đã ngủ say đi lúc nào không biết. Na đi xuống đằng sau xem coi Thiên Kì làm gì, thì thấy Thiên Kì đang nằm trên võng ngủ ngon lành, Na bước từ từ lại gần Thiên Kì, nhìn Thiên Kì ngủ thật ngủ, đây là lần đầu tiên Na được nhìn thật rõ khuôn mặt của Tki. giấc ngủ của Thiên Kì lúc này như xua đi bao nhiêu mệt mỏi vậy. Thiên Kì cứ như là thiên thần vậy, Na nói nhỏ một mình ” bình thường thì tối ngày ăn hϊếp người ta, hôm nay ngủ say nhìn hiền ghê luôn. hihi… không cho ngủ nửa ta sẽ phá… kaka… ” oh một âm mưu của na bắt đầu bày trò rồi đây, ở đây na có thể thoải mái làm những điều mình thích.

Na đi kiếm một cộng cỏ khom xuống và tìm chỗ nào đó để làm cho Thiên Ki nhột nhất, Na đưa cộng cỏ vào mũi của Thiên Kì, cứ đưa qua đưa lại, làm cho Thiên Kì thấy nhột nhột, đưa tay lên vuốt mũi. Na sợ Thiên Kì phát hiện nên đã khum xuống núp, thấy Thiên kì không động tỉnh gì hết, na tiếp tục phá tiếp. Cái phá lần hai của Na đã làm cho Thiên Kì tỉnh giấc.

– em phá anh phải không?

– hi hi… công nhận anh giỏi ghê áh.

– tại sao lại phá giấc mơ đẹp của người ta hả?

– Thiên Kì mơ thấy gì kể em nghe đi. – Na tò mò

– giấc mơ của Thiên Kì đẹp lắm, vui nửa. – Thiên kì đang nhìn cái mặt tò mò của Na. – em biết mơ thấy gì không?

– mơ gì dạ?

– anh mơ là anh đang đánh em, bắt em giặt đồ nè, lau nhà nè, vui hog?

– Thiên Ki! – cái hét đó làm cho Thiên Kì lọt võng té xuống đất một cái đau điếng. – em sẽ gϊếŧ anh.

– haha…. – Thiên kì ngồi dậy bị na dí chạy vòng vòng trong sân vườn, cả hai đều thấm mệt nên ngồi ở gốc cây nghỉ. – chiều mát ghê hen, ngồi đây chắc ngủ nửa quá.

– trời, anh ngủ cả nguyên buổi trưa chưa đã hả?

– hì hì.. anh không biết nửa, sao về đây chỉ muốn ngủ không vậy ta?

– àh,,, anh ăn trái cây không? – Na sáng kiến

– ăn.

– vậy leo lên cây hái đi. – Na chỉ lên ngọn cây

– ủa? chứ không phải có sẵn sao?

– đây là quê mà. anh leo lên đi, cho biết cảm giác dân quê là như thế nào. – Na suối Thiên Kì leo lên cây mận, khỗ cái là những trái chính thì lại nằm tuốt trên cao, Tki leo cây mà cứ hồi hộp, sợ té xuống đất, nhưng khi vớ tay lấy trái mận đằng kia, thiên kì mất thế nên đã rơi xuống nhưng chụp được cái nhành cây, Thiên Kì sợ quá nên cứ treo hai tay hai chân trên ngọn cây, la um sùm.

– Na ơi! giúp anh với sao anh xuống đây >”<

– trời ơi làm sao bây giờ? – na cũng rối.

– em nghĩ lẹ lên đi anh chịu hết nổi rồi đó.

– àh, cái thang cái thang, để em chạy vào nhà lấy thang, anh ráng chịu chút nha. – na liền chạy nhanh vào nhà lấy thang.

– nhanh nhanh lên nha em. >”< trời ơi. chó ở đâu vậy nè?? – Thiên Kì tái mặt khi thấy có một con chó đang đi đến về phía gốc cây Tki2 đang treo tòn ten. Thiên Kì cố gắng thở nhẹ, không cho con chó đó biết mình đang ở trên cây. Nó đi đến càng lúc càng gần hơn. Thiên kì sợ quíu hết cả mình mảy, con chó đến gốc cây để đi tè. Thiên Ki thở phù làm cành cây rung, con chó nhìn lên trên thấy Tki và ra sức sủa, nó chứ chồm chồm lên. Thôi rồi tiêu Tki nhà ta rồi, liệu Thiên Kì có thoát được con chó hung dữ đó không????

Tkì cứ đu tòn ten trên cây, sợ con chó ở bên dưới. Tkì la lên :” na ơi, em đâu rồi, cứu tkì với, Na ơi” lúc đó Na cũng kiếm được cái thang nghe tiếng kêu của Tkì lìên chạy ra. Lúc đó Na thấy Tkì treo tòn ten trên cây, bên dưới là con chó. lúc đó na có vẻ rất mừng khi nhìn thấy con chó.

– FuFu – tiếng na gọi con chó, cái tiếng quen thuộc đó làm con chó chạy nhào tới mừng Na rối rít, Tkì trên cây nhìn không hiểu. – Fufu tao nhớ mày quá fufu ui. – Na ôm lấy con chó vào lòng. còn Tkì ở trên cây cái cấy sắp gãy nó đang nức từ từ. Tkì thấy cái cành cây nó sắp gẫy Tkì lấy tay quắt quắt na, nhưng Na không thấy chỉ lo vui với con chó và…… RẦM

– Thiên Kì! anh có sao không? – Na đến đỡ Thiên Kì

– ờ anh không sao? Á – Thiên Kì thấy con chó đang chạy về phía mình – lìên co chên lên chạy. Con chó cứ đuổi theo Tkì làm Tkì trèo lên cây lúc nào không biết – trời ơi, em kêu nó ra dùm anh coi >”< .

– fufu đừng đuổi nửa – Na đi lại dỗ ngọt nó – người đó sẽ là bạn của mày luôn đó.

– trời trời, ,em nói chuyện với nó sao? – TKì cứ ôm cây

– nó là bạn thân của em đó, anh xuống đi.

– trơi ơi, sao mà xuống >”<.

– leo lên được mà không xuống được hả? – Na chọc

– lấy cái thang đi >< em ác vừa thui, mà em có bảo đảm là nó không cắn chứ.

– uhm, không cắn. – lúc đó chiếc thang được đưa đến cây, Tkì buớc xuống từ từ mà mắt cứ nhìn về phía con chó. lúc đó Na đang ôm fufu trong người – fufu mày đi đâu vậy? – nó phóng tới nhào đến người Tkì làm cho Tkì té xuống, nó liếʍ mặt Tkì liên tục, làm Tkì nhột.

– anh không ngờ nó hỉểu tiếng của em. Thôi mày đừng có liếʍ nửa, ướt hết cái mặt của tao >”<

– fufu lại đây. – nó nghe theo lời của Na răm rắp – em với Tkì ra ruộng chơi đi.

– ra ruộng àh. uhm cũng được. – Tkì nhìn con chó – em có thể không cho nó đi chung không?

– anh sợ hả?

– ờ ờ … -,-

– fufu đi chơi đi, lát nửa tao sẽ chơi với mày, ngoan nha.

– haiz… ganh tỵ quá đi, nói chuyện với chó còn ngọt hơn nói chuyện với mình.

– trời….hihi… anh đi so sánh với fufu sao??

– không,-,- thấy ngộ nên nói thui, chứ ai mà đi so sánh với con fufu.

Cả hai cùng ra ruộng ở ruộng có một bãi cỏ xanh nằm sát bên, Tkì và Na ngồi trên bãi có xanh đó.

– wow, buổi chiều mát quá! – Tkì vươn vai đưa hai tay lên trời, thưởng thức không khí mát mẻ ớ đó.

– hìhì… hùi còn ở đây chìêu chìêu em hay ra đây chơi lắm.

– ý…. dìêu kìa….. – Tkì đưa tay lên chỉ những con dìêu đang tung tăng cùng làn gío

– hihi…

– ủa? sao diều ở đây có một màu vậy??

– thì ở đây đa số là lấy giấy báo làm mà.

– ờ nhỉ…… – Tkì ngã người nằm xuống thảm cỏ xanh, lúc đó Na cũng ngã người nằm sát bên.

– Thiên kì ở dứoi quê em nhìn Tkì khác quá?

– sao khác?

– thì một người thành đạt, rất lịch lãm, khi về quê em thì….. không biết trèo cây nè, còn sợ chó, không biết làm diều luôn, nên em thấy mắc cười.

– hìhì…. thì ở đâu quen đó mà.

– ở đây nhìn Tkì hiền hòa hơn?

– vậy hả? bộ bt Tkì này dữ lắm hả?

– không dữ. nhưng lần đầu tiên em gặp Tkì thì Tkì là một người lạnh lùng, hay nói những câu cụt ngũn, rùi hay làm việc đầu tắt mặt tối.

– vậy còn bây giờ?

– có thay đổi, dể thương hơn, không còn cái vẽ xa lạ như trước.

– vậy có nên ăn mừng không.?

– hihi… thay đổi nhỏ thui mà ăn mừng gì.

– wow, có một cây kem kìa? – Tkì chỉ trên bầu trời

– hihi… anh cũng chơi trò bắt mây đóan hình hả? tưởng anh không chơi chứ.

– hìhì… chiều chìêu lên nóc nhà ngồi xem mấy đám mây. – lúc đó Tkì ngồi dậy làm Na phải ngồi dậy theo.

– hihi… ý bên kia có con cá nửa kìa. – Na cũng vui đùa cùng Tkì chơi trò đóan hình mây.

– ý…. TRÁI TIM – lúc đó cả hai cùng nói sau đó quay lại nhìn nhau, cả hai cùng trao nhau ánh mắt thân thiện, đây là lần thứ 2 cả hai nhìn nhau gần như vậy, lúc đó chẳng biết sao, cả hai từ từ sáp mặt lại gần nhau, hai trái tim đập chậm chậm từ từ theo nhịp thở, còn khoảng vài mm là…….. lúc đó fufu chạy tới chen giữa làm cả hai ngại không dám nhìn nhau, Tkì nhìn con fufu ” con chó đáng ghét làm mất hứng”. Thấy Na nựng con chó, vui đùa cùng nó, Tkì thấy Na đáng yêu hơn lúc nào, bổng dưng Na quay con chó nhìn sang Tkì, Tkì nhìn na cười gượng.

– nè nè…. tính tính làm gì đó hả?

– anh thấy nó dể thương không?

– dể thương hả? – mặt Tkì bắt đầu có biểu hiện nhìn gian gian – dể thương giống em. hahah….. – Tkì ôm bụng cười, còn Na thì tức khi bị nói như vậy, Na ẳm con fufu cách xa Tkì khoảng 2m.

– Fufu,,,,, chuẩn bị tư thế… – na hướng fufu ngay thẳng Tkì.

– nè nè…. em em định làm gì vậy hả? -Tkì nhìn fufu mặt tái méc.

– cắn anh chứ làm gì…….. xông lên fufu — Thế là Tkì dắt chân lên mà chạy

– na, em ghét anh thì nói một tiếng đâu cần làm vậy đâu em >””< – Tkì vừa nói vừa chạy vừa nhìn con chó, nó cứ nhắm thẳng tới mình.

– hhaha… hứa đi mốt không được ăn hϊếp em nửa.

– rùi rùi… anh hứa anh hứa… Á ……. – Thiên kì rơi thẳng xuống ruộng, coi bộ Tkì về quê của Na gặp nhiều tai nạn thật, hết bị đạp xuống sông, té trên cây xuống, chó di bây giờ là xuống ruộng.

– Tkì anh không sao chứ? – Na chạy đến hỏi thăm

– trời ơi, >”< sao cứ bị xui xẻo liên tục vậy nè.

– hihi…. trâu kìa Tkì.

– hả? >”< nó có hút không vậy?

– hihi… khi nào mặc áo đỏ nó mới hút thui.

– phù. — Tkì nhìn lại bộ đồ mình đang mặc- hên quá màu nâu. kaka… – Tkì cười khoái chí.

– Tkì có muổn cưởi trâu không? ; – Na đề nghị.

– Hả? cưởi trâu sao? – Tkì nhìn con trâu nghi ngờ – có an tòan không vậy?

– hì hì… có em nè. – thế là Na cũng đi xuống ruộng cùng với Tkì leo lên con trâu, Na chỉ cần hấp một cái là lên trên lưng trâu, còn Tkì cứ nhảy lên hoài mà nhảy không được. – hihi…. em dỡ anh lên. – Tkì được sự giúp đỡ của Na nên đã lên được rồi. lên rồi mà Tkì cứ lắc lư qua lại, không vững được, thế là chòang tay ôm bụng của Na cứng ngắt.

– tkì . >”< ai cho anh ôm em.

– không ôm em bị té làm sao? anh không buôn đâu – Tkì cười gian. hehe….

– buôn ra mau lên

– không buôn. có chết cũng không buôn. – Tkì bắt đầu cứng đầu.

– Hây Da ……. => Tkì bị té xuống với cái mặt như thế này đây, – Na tung quyền chưởng, thật đáng thương cho Tkì., thế là bị té xuống dưới đất một cái ìn. Na ở trên lưng trâu nhìn Tkì nói

– định lợi dụng người ta hả? đừng có mơ. – lúc đó na thấy Tkì không nhúc nhích gì hết, nằm im một chỗ – Tkì! dậy đi! đừng có đóng kịch. – Na thấy tình hình không giống bị đóng kịch mà là Tkì xỉu tại chỗ thật, vò một ngày hôm nay Tkì bị biết bao nhiêu là chuyện, đâm ra đuối sức, chăng có sức đâu mà ngồi dậy.

thế là Na phải nhớ một số người cỏng Thiên kÌ về nhà, quần áo Thiên cũng đã dơ hết rồi, bắt buộc Na phải thay đồ cho Tkì thôi. mà không biết Na có đủ can đảm hay không? Na nhìn Tkì lảm nhảm một mình.

– anh tỉnh dậy đi chứ, sao mà cứ nằm một đống vậy hả? đồ anh dơ hết rồi đó, anh mà không dậy thay đồ là em thay đó. – vẫn không thấy Tkì nhúc nhich – cái tên Tkì đáng ghét, bình thường ở trên thành phố đâu có ủê oải như dưới này đâu >””< àh thay áo thui, khỏi thay quần , phải thay cả bộ chứ.

ta sẽ nhắm mắt mà thay vậy.

Thế là Na bắt đầu công viện bất khả thi của mình, từ trước đến giờ Na có bao giờ phải làm chuyện này đâu, nhưng na nghĩ lại tại mình mà Tkì mới ra nông nổi như thế này. Na lấy bộ bà ba xám cho Tkì. Na thay áo cho Tkì trước, tay Na run run khi cởi từng nút

áo cho Tkì, cởi đuợc một nút, hai nút bàn tay Na dừng lại , Na nghĩ :” >”< trời ơi, sao mình phải làm cái này chứ, tự nhiên cởi đồ người ta ra, Tkì tỉnh dậy. trời ơi chắc mình chết mất, không biết chui chỗ nào nửa”, câu mong thay xong hết Tkì tỉnh dậy,

Na cứ lầm bầm trong miệng : ” cầu cho Tkì đừng tỉnh trong lúc con đang làm cái việc tế nhị này”. Lúc đó Tkì cảm giác là đang có ai đang chạm vào người mình, Tkì mở hé hé con mắt ra xem đó là ai, thì ra là Na, Tkì giả bô tiếp tục ngủ nửa, hé hé mắt xem Na

làm như thế nào đây, nhìn cái mặt của Na thì tái méc , bàn tay thì run rẩy khi mở từng cộng nút. Tkì không nhịn được cười buộc lòng phải thức dậy để cho Na nghĩ mình tỉnh, chứ không phải theo dõi cô ấy nãy giờ.

– Hả? Trời ơi. Na em đang làm cái gì vậy hả? – tkì ngồi dậy hai tay che người mình lại

– em…. em….. – Na lúng túng quá nên nói cà lăm. — thay thay đồ cho anh….

– hả?? rồi >”< tiu tui rồi trời ơi. tôi mất zin òi. – Tkì giả nai hay thật….

– em em… không làm gì hết… em chỉ mới cởi nút áo thôi mà.

– nhiêu đó thui cũng mất zin òi >”<. đền cho anh đi. – Tkì đóng kịch siu thật, làm cho Na bối rối không biết nói sao, Tkì quay mặt qua bên kia cười mãn nguyện – thui, anh đi thay đồ đây, lát nửa anh sẽ t

tính sổ với em, anh không bỏ qua chuyện này đâu.

– thôi rồi tiêu mình rồi. – Na cứ tưởng Tkì làm thật – làm ơn mắc oán mà, biết vậy em không có đυ.ng vào anh làm gì. hứ… tên Tkì đáng ghét, em ghét anh quá đi.

– ghét cũng không làm gì được đâu. – giọng của Tkì.

– Na nè, vào đây mẹ nói chuyện với con một chút. – mẹ của Na gọi

– dạ., mẹ gọi con.

– hôm nay con hư ghê, sao để Tkì nó chịu trân dữ vậy?

– hì hì… kệ ảnh mẹ ui, dù gì cũng là rể thì phải quen với nông thôn chứ.

– nhưng cái gì cũng từ từ, con làm quá nó bệnh đó thấy chưa.

– ảnh tỉnh rồi má.

– uhm, tối nay hai đứa ngủ đây đi, mẹ xuống đằng sau mẹ ngủ

– thui, con muốn ngủ với mẹ, cho Tkì ra đằng sau ngủ đi.

– mẹ nói rồi, mẹ đi xuống đằng sau đây. con ra kêu Tkì vào ngủ đi.

– dạ. – Na dạ không có gì vui, chỉ thấy đáng ghét Tkì lắm. Na đi ra thì thấy Tkì đang ngồi pha ấm trà uống.

– nói chuyện với mẹ sao lâu vậy em?

– em nói chưa hết đâu, em ra đây để nói lát nửa anh xuống đằng sau ngủ đó.

– thui, – Tkì năn nỉ – anh sợ ma lắm, đừng để anh một mình chứ.

– anh mà sợ ma có ma sợ anh thì có.

– nói chuyện với mẹ chút ùi ra với anh đi.

– không! – Na chu mỏ

– vậy đền cho anh đi.

– đền cái gì? – na ngỡ ngàn

– anh mất zin là tại em. em đền đi.

– sao em đền cho anh được. >”< – Na bối rối.

– vậy thì ra kia ngồi hóng gió với anh đi.

– ừa. – na mặt đỏ bừng đi ra cùng Tkì ngồi xuống dưới đất ngắm trăng.

Lúc đó cả hai cùng im lặng không nói gì cả, còn Tkì thì một tay khoác ôm lấy Na, mà cái mặt cứ ngó xung quanh xem như mình không biết gì cả, lúc đó Na vân để cho Tkì một tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình, Na

nhìn Tkì bằng ánh mắt hiền hòa nhất, sau đó Na lấy tay rờ má của Tkì.

– nè, định mò mẩm, rờ rẩm, sờ sầm gì má ngừoi ta đó.

– hihi… sao Tkì ôm em.? – Na nhìn Tkì cười

– ờ ờ… thì thì…. lạnh quá nên ôm cho ấm. – Tkì lúng túng.

– có phải lạnh không? – Na hỏi một lần nửa

– uhm lạnh mà, đê ôm the6m một tay nửa cho ấm. – Bây giờ Na đang nằm gọn trong vòng tay của Tkì. lúc đó Na ngã đầu vào bờ vai của Tkì, như tim được chỗ dựa vững chắc. Thiên Kì cũng cảm nhận được gì đó từ Na.