Chương 5

Thành phố Giang Hải là một thành phố ven biển ở phía Bắc, mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ. Dù chưa đến tháng Chín, nhưng làn gió của biển cả thổi qua khiến Giang Mộ Chi và những người khác không kìm được mà run lên.

Thời tiết quen thuộc này cuối cùng cũng khiến Giang Mộ Chi thoát khỏi cảm giác mơ hồ, giống như bị bao bọc bởi một lớp bong bóng không có thực vậy.

Giang Mộ Chi sinh ra và lớn lên tại Giang Hải, ông nội của cô là nông dân, cả đời cày cuốc trên đồng. Nhưng đến đời cha cô, Giang Dịch Nông, mọi thứ đã thay đổi. Dù chỉ học đến cấp hai, nhưng ông lại làm trong ngành xây dựng và nội thất, hiện nay cũng đã có chút của cải. Gia đình họ sở hữu vài căn nhà ở Giang Hải, một thành phố mà tấc đất tấc vàng.

Đừng nhìn Giang Dịch Nông học vấn không cao, nhưng ông rất chú trọng đến việc giáo dục con cái.

Giang Mộ Chi có một người anh trai lớn hơn cô ba tuổi, tên là Giang Hiên Chi. Mặc dù kết quả thi đại học của anh không quá xuất sắc, chỉ đủ điểm sàn, nhưng cũng đủ để vào một trường đại học tài chính có chương trình hợp tác quốc tế nổi tiếng, học phí lên tới 50.000 tệ mỗi năm. Giang Dịch Nông không chớp mắt, lập tức bỏ số tiền lớn đó ra cho con trai.

Còn Giang Mộ Chi, khi đến lượt thi đại học, cô đã không làm gia đình thất vọng, đạt thành tích trong top 1% của tỉnh, đỗ vào trường đại học tốt nhất tỉnh – Đại học Giang Hải, trở thành người duy nhất trong gia đình họ Giang đỗ vào một trường đại học trọng điểm.

Nhưng kỳ lạ thay, không rõ lý do tại sao mặc dù các con cháu nhà họ Giang rất đông có thể lập thành một đội bóng, cha mẹ đều rất tận tâm trong việc nuôi dạy con cái, nhưng chỉ có Giang Mộ Chi và Giang Hiên Chi đỗ đại học. Hai đứa trẻ đã vượt xa những người cùng thế hệ ngay từ điểm xuất phát, điều này khiến Giang Dịch Nông rất hãnh diện trước các anh em của mình. Ngay cả mẹ của Giang Mộ Chi, người vốn không ưa cô, cũng lần đầu tiên nở một nụ cười khi cô nhận được kết quả thi đại học.

Mẹ của cô không thích cô.

Giang Mộ Chi đã biết điều đó từ khi còn nhỏ.

Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài việc cô là con gái. Thêm vào đó, vì chính sách sinh đẻ có kế hoạch, gia đình của cô phải nộp một khoản tiền phạt không nhỏ, khiến cho gia cảnh vốn đã khó khăn của họ càng thêm túng quẫn.

Mẹ của cô tuy không nói thẳng ra rằng bà không thích cô, cũng không ngược đãi cô hay đánh mắng cô, nhưng đôi khi bạo lực lạnh lùng mới là điều khiến con người ta tổn thương sâu sắc nhất.

Cũng vì vậy, từ nhỏ đến lớn, Giang Mộ Chi luôn căm ghét tư tưởng trọng nam khinh nữ, luôn cố gắng học hành để chứng minh rằng cô không chỉ không thua kém các cậu con trai, mà còn giỏi hơn họ rất nhiều.

Những gì họ làm được, cô cũng có thể làm được. Những gì họ không làm được, cô vẫn có thể làm được.

Cô đã thi đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố với thành tích đứng thứ năm toàn thành phố. Ban đầu, mục tiêu của cô là vào ngôi trường đại học tốt nhất cả nước.

Nhưng không ngờ rằng, người vốn luôn vững vàng như cô lại thất bại trong kỳ thi cuối cùng và quan trọng nhất, lần ngã này đã phá hủy 12 năm đèn sách của cô.

Đêm công bố điểm thi, cô đã đứng trên ban công cả đêm, sau đó quyết định nói với mẹ rằng cô muốn học lại. Ban đầu cô nghĩ mẹ sẽ đồng ý, nhưng không ngờ, mẹ của cô lại nói rằng đó là số phận của cô, cô không có duyên với ngôi trường đại học tốt nhất.

Giang Mộ Chi nhìn mẹ mình không thể tin nổi, sau một hồi im lặng, cô cười khổ, rồi nói: "Được thôi, con hiểu rồi."

Cô biết mẹ mình đang nghĩ gì. Bà nghĩ rằng cô sớm muộn cũng trở thành người của nhà khác, điểm số gần 650 là đủ tốt rồi, không cần phải tốn tiền thêm nữa.

Lại một lần nữa, cô nhận ra rằng mình không giống anh trai. Anh trai có thể tiêu tiền vô tư, từ nhỏ được gửi đi học ở những thành phố khác, khoác áo đẹp, đi học ở trường hợp tác quốc tế có học phí đắt đỏ. Còn cô, ngay cả việc học lại cũng không thể.

Giờ nghĩ lại, mọi chuyện dường như đã là chuyện của kiếp trước, không còn cảm giác khó tin, phẫn nộ hay tuyệt vọng như khi ấy, mà hiện tại lòng cô chỉ bình thản và lý trí đến lạ kỳ.

Đúng là như vậy.

Giang Mộ Chi cười khẽ. Chuyện năm đó, cái người thân yêu kia từng miệng lưỡi cay độc gọi cô là "đồ biếи ŧɦái", ghét bỏ cô đến mức lấy cái gạt tàn để lại một vết sẹo khó phai trên trán cô, rồi còn đẩy cô ra đường giữa trời đông giá rét khi cô đang mặc quần áo mỏng manh và người đầy máu. Những chuyện lạnh nhạt thời thơ ấu bây giờ có đáng là gì so với điều đó.

Đó là cơn ác mộng vĩnh cửu của cô, luôn là ám ảnh trong số ít những giấc mơ khó quên. Dù đã qua tuổi 19 từ lâu, nhưng Giang Mộ Chi vẫn thường hay nhớ đến nó.