Chương 8

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lưu Kham, Giang Mộ Chi cung kính cúi đầu chào cô ấy, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt nhưng cô không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào cô ấy, giọng khàn khàn nói:

"Vất vả cho cậu rồi."

Vất vả cho cậu phải chịu đựng đau khổ, phải cô độc mà sống tiếp trên thế gian này.

Lưu Kham vừa tức vừa lo, hoàn toàn không còn vẻ trầm tĩnh sâu lắng thường ngày. Giọng cô ấy đã nhuốm màu nghẹn ngào, tức giận thốt lên: "Nếu cậu thật lòng nghĩ cho bác Đường và dì Đường, thì cậu nên ở lại! Khi xưa ai là người đã quỳ trước mộ A Miên thề rằng sẽ chăm sóc họ suốt đời, sẽ lo cho họ khi về già? Cậu đã quên rồi sao! Không phải tớ! Họ đã mất đi một đứa con gái ba năm trước rồi, cậu còn muốn họ mất đi đứa thứ hai nữa sao..."

"Giang Mộ Chi, cậu…"

Những gì Lưu Kham nói sau đó, Giang Mộ Chi đã không còn nhớ rõ nữa. Lúc đó cô chỉ một mực cố chấp, chẳng ai có thể ngăn cản được cô. Cô cho rằng mình đã từ biệt xong xuôi, kéo vali rời khỏi nhà mà không quay đầu lại thậm chí còn không gặp được bác Đường và dì Đường một lần cuối cùng.

Lúc ấy quyết liệt bao nhiêu, bây giờ cô lại oán hận bấy nhiêu.

Giang Mộ Chi rất mong rằng, mình bây giờ khi đối mặt với những lời đùa cợt của Lưu Kham, cô có thể thản nhiên mà nói rằng, cô không thích nàng.

Cô cũng mong rằng khi Dung Phi Cẩn làm rõ mọi thứ, cô có thể nhìn thẳng vào mắt Dung Phi Cẩn và nói: "Tớ không thích cậu."

Nếu không thích, liệu người bạn thuở nhỏ của cô có sống một đời bình an vô sự, không phải lo lắng bất cứ điều gì? Liệu bác Đường và dì Đường có tránh khỏi nỗi đau bạc đầu tiễn con? Liệu cô có đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, không phải bỏ nhà ra đi khi Dung Phi Cẩn kết hôn với Trương Kỳ Lạc để rồi cô độc suốt quãng đời còn lại? Và liệu cô có phải bất chấp cả mạng sống vì Dung Phi Cẩn để cuối cùng bản thân không rơi vào kết cục như trong giấc mơ kia?

——Bị mọi người quay lưng, ôm hận mà chết.

Nếu có thể lựa chọn, Giang Mộ Chi thà rằng mình đã chết trong trận động đất năm đó chứ không phải như bây giờ trở lại những năm tháng của thuở thiếu niên trở thành Giang Mộ Chi mười tám tuổi để tiếp tục sống.

Có một số việc, không phải cứ tự lừa dối rằng chúng chưa xảy ra thì chúng thật sự chưa xảy ra.

Sống chết còn có thể cứu vãn nhưng tình cảm thì sao có thể xóa nhòa?

Tình yêu và hận thù của cô dành cho Dung Phi Cẩn đã khắc sâu vào tận xương tủy, những điều đã biến mất trong dòng chảy của thời gian như từng nhát dao sắc bén khắc sâu vào tâm trí cô, không thể nào xóa bỏ. Những đêm dài trằn trọc không ngủ được, cô vẫn sẽ nhớ về chúng. Những đêm giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô vẫn sẽ không cầm được mà rơi nước mắt.

Dù rằng cô đang có một cơ thể trẻ trung khỏe mạnh nhưng cô đã không còn cái khí chất tuổi trẻ hừng hực như xưa. Giống như một người già bị ép buộc phải sống trong cơ thể ở độ tuổi thanh xuân, bên ngoài thì tươi trẻ nhưng bên trong đã mục nát và đầy rẫy những vết thương.

Nếu có thể, cô chỉ mong mình có thể hóa thành một hồn ma, quay về năm mười bảy tuổi dang rộng một chiếc ô dài che chắn cho cái tôi lầm lũi khi ấy.

Dù phải tan thành mây khói, cô cũng cam lòng.

Từ nay về sau, cô và Dung Phi Cẩn sẽ chẳng còn liên quan đến nhau nữa.

Lần đầu Giang Mộ Chi gặp Dung Phi Cẩn là vào một ngày mưa giống như hôm nay.

Lúc đó cô còn học lớp 12 tại trường trung học trực thuộc Đại học Giang Hải. Trường trung học và đại học chỉ cách nhau một bức tường, từ con đường nhỏ hẻo lánh nhất của Đại học Giang Hải đi ra là có thể nhìn thấy cổng của trường trung học.

Ngày 5 tháng 6 năm 2016, chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trường trung học trực thuộc Đại học Giang Hải tổ chức đưa đón thí sinh dự thi.

Một tuần trước đó, Giang Mộ Chi đã hỏi cha mình, Giang Dịch Nông, liệu hôm thi đại học ông có đến đón cô không. Nếu ông đến đón thì cô sẽ không đăng ký đi xe của trường.

Giang Dịch Nông suy nghĩ một chút, hôm đó con trai cả của ông phải quay lại trường, ông phải tiễn nó. Vừa định từ chối thì ông ngước lên, thấy con gái út đang cố gắng tỏ ra thản nhiên nhưng đôi mắt lại không giấu được vẻ mong chờ. Lòng ông dâng lên cảm giác tội lỗi, lời từ chối không nói ra được, ông liền gật đầu đồng ý.

Nghe được câu trả lời chắc chắn, khóe môi Giang Mộ Chi không kìm được mà cong lên, như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi yêu thích, đôi mắt lấp lánh nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh mà nói: "Được."

Suốt ba năm trung học, gần ba mươi bảy tháng, một trăm năm mươi sáu tuần, tuần nào cô cũng về nhà nhưng đây là lần đầu tiên Giang Dịch Nông đồng ý đến đón cô.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, kỳ thi đại học thật tuyệt vời.

Giang Mộ Chi sẽ không bao giờ quên được, hôm đó là thứ Hai, trời đổ mưa như trút nước.