Chương 13: Bôi thuốc cho tiểu huyệt ① Động tác nhanh lên, tự mình bôi

Editor: Cindy

Khúc Tâm Nhu theo tầm mắt của Hoắc Liệt, cũng nhìn thấy được lọ thuốc mỡ.

Cô lập tức hành động, duỗi tay muốn giấu lọ thuốc mỡ đi, nhưng tốc độ của cô không nhanh bằng Hoắc Liệt, thuốc mỡ cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay người đàn ông.

Bình thủy tinh thuốc mỡ không lớn lắm, bị ngón tay to dài của Hoắc Liệt nắm lấy, càng lộ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Hoắc Liệt quét mắt một vòng, phát hiện bình thuốc mỡ này bất đồng với những hộp thuốc khác, nó trong trạng thái mới tinh chưa được khui ra.

Khúc Tâm Nhu thậm chí ngay cả che giấu cũng không muốn, có thể nhìn ra được mức độ bất mãn của cô đối với lọ thuốc mỡ này.

Hoắc Liệt cau mày, càng lúc càng chặt.

Hắn còn nhớ rõ báo cáo kiểm tra ban đầu bác sĩ đưa cho hắn xem. Trên người Khúc Tâm Nhu không chỉ có dấu vết bị ngược đãi, ngay cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng có vết thương bị xé rách bởi vật cứng. Nhưng bác sĩ kiểm tra không hề có bất kỳ dịch thể nam giới nào bên trong âʍ đa͙σ của cô, suy đoán rất có thể bị vật cứng làm tổn thương.

Trực tiếp nói điểm chính, ngay cả có bị ngược đãi lạm dụng, nhưng không có hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Hơn nữa tương đối may mắn, vật cứng tiến vào không sâu quá, màиɠ ŧяiиɧ của Khúc Tâm Nhu có thể nói vẫn còn hoàn chỉnh.

Ở thời điểm tiến hành thẩm vấn các phạm nhân khác, Hoắc Liệt cũng hỏi phương diện vấn đề này, bọn họ giải thích rằng Khúc Tâm Nhu kể từ sau khi bị đưa tới thì vẫn luôn bị nhốt ở trong mật thất tối tăm, trong số bọn họ không có bất kỳ kẻ nào được phép tiến vào. Như vậy kẻ đày đọa Khúc Tâm Nhu, cũng chỉ có thể là kẻ lúc ban đầu giam cầm cô.

Nghĩ tới những thứ này, tức giận trong lòng Hoắc Liệt càng tăng lên.

Quay trở lại vấn đề chính.

Hoắc Liệt như cũ cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, trong tay nắm chặt lọ thuốc mỡ, đè nén sự phẫn nộ, dùng hết lượng thanh âm bình tĩnh hỏi: "Tại sao không dùng cái này?"

Câu hỏi vấn đề trước, ít nhất Khúc Tâm Nhu còn nói một câu ăn không ngon, nhưng khi nhìn thấy thuốc mỡ trong tay Hoắc Liệt, đồng tử của Khúc Tâm Nhu nhẹ nhàng run rẩy, cố chấp mím chặt môi không nói một lời.

Hoắc Liệt hít một hơi thật sâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài than thở nói: "Trước kia bỏ qua, về sau anh sẽ chính mắt nhìn em uống."

Hoắc Liệt đi ra phòng bếp rót cho Khúc Tâm Nhu cốc nước, lấy đúng liều lượng thuốc một lần uống, đưa cho cô.

"Uống thuốc cho anh."

Dưới mệnh lệnh của Hoắc Liệt, tuy rằng Khúc Tâm Nhu tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.

Cô cau mày, tách thuốc thành nhiều phần, nuốt từng mảnh từng mảnh, thời điểm uống một mảnh cuối cùng, còn ho dữ dội ngồi dậy, bả vai mảnh khảnh uốn cong, run rẩy không ngừng.

Hoắc Liệt quả thực nhìn không nổi nữa, ngồi xuống mép giường, một tay tiếp nhận cốc nước, một tay vỗ vỗ lưng cô.

Hắn lầu bầu: "Người lớn như vậy rồi, làm sao uống thuốc cũng không xong, cái này mà em cũng sặc được, trước kia rốt cuộc em sống thế nào?"

Lưỡi Khúc Tâm Nhu tất cả đều là hương vị đắng chát của viên thuốc, trong cổ họng còn có cảm giác dị vật cọ xát, cả người khó chịu. Nhưng khi Hoắc Liệt đến gần cô hơn, hơi thở trên người hắn trong nháy mắt tập kích tới, so với mùi hương lưu trên áo khoác đậm đà hơn nhiều.

Đó không phải mùi mồ hôi dơ thối, cũng không phải mùi hương nước hoa Eau de Cologne*, giống như từ trong xương cốt Hoắc Liệt phát ra, mang theo ánh mặt trời ấm áp, tràn ngập hormone nam tính, khiến Khúc Tâm Nhu vô cùng quyến luyến.

* Nước hoa nam Eau de Cologne phù hợp với người trên 25 tuổi.Đây là dòng nước hoa Helmut Lang này có độ lưu hương lâu - 7 giờ đến 12 giờ. và độ tỏa hương thuộc dạng rất gần - thoang thoảng trên làn da.

Chậm rãi, cô dừng ho khan, thậm chí còn muốn phân tâm hắn để giấu lọ thuốc mỡ đi.

"Chớ cất giấu, anh đều tìm được." Hoắc Liệt tức giận vạch trần cô.

"..." Ngón tay Khúc Tâm Nhu nắm chặt ga trải giường, cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Em mệt nhọc, buồn ngủ, ngày mai được không?"

"Em trốn được hôm nay, cũng không tránh khỏi ngày mai, ngoan một chút cho anh, cởϊ qυầи lót xuống, anh nhìn em..."

Cổ họng Hoắc Liệt hơi nghẹn, vẫn đem lời kế tiếp nói ra: "Anh nhìn em bôi thuốc, miễn cho anh vừa quay đầu đi, em lại cho anh bằng mặt không bằng lòng."

Hoắc Liệt ra lệnh, đối với người bình thường mà nói rất vô lý, không có một cô gái nào nguyện ý bại lộ hoa huyệt tư mật nhất của mình như vậy.

Nhưng từ trong miệng Hoắc Liệt bật ra câu nói 'Ngoan một chút', đối với Khúc Tâm Nhu đặc biệt có tác dụng, ngay cả bản thân Hoắc Liệt cũng không chú ý tới.

Dưới ánh mắt theo dõi của Hoắc Liệt, cuối cùng Khúc Tâm Nhu vẫn phải xốc chăn lên, vén làn váy, lộ ra qυầи ɭóŧ ren màu trắng dưới thân.

Lớp vải rất mỏng, vật liệu sử dụng cũng rất tiết kiệm, ở giữa có đính một cái nơ con bướm, qυầи ɭóŧ còn chưa cởi ra, Hoắc Liệt đã thấy một khóm lôиɠ ʍυ màu đen ngòm dưới qυầи ɭóŧ ren màu trắng, còn lộ ra một mảnh nhàn nhạt đỏ thắm.

Hắn theo bản năng duỗi ngón tay chà xát lỗ mũi, bên trong khoang mũi rất khô.

Ngón tay Khúc Tâm Nhu vạch mép qυầи ɭóŧ hai bên sườn, từng chút kéo xuống, lớp vải nho nhỏ chật hẹp, chậm rãi rời khỏi âʍ ɦộ nó đang bao bọc, lướt qua bắp đùi nhẵn mịn trắng như tuyết.

Đầu gối, mắt cá chân... Cuối cùng nó bị ném ở bên cạnh mặt giường.

Qυầи ɭóŧ ren màu trắng giống như dây thừng cuốn, co lại thành một cục, trở nên càng nhỏ hơn.

Hoắc Liệt không khống chế được nhìn đi nhìn lại qυầи ɭóŧ mấy lần, cuối cùng cố nén nhịn, mới không đem tầm mắt dừng trên hoa huyệt của Khúc Tâm Nhu.

Khúc Tâm Nhu đã suôn sẻ cởϊ qυầи lót ra, nhưng chậm chạp không có động tác bước tiếp theo, một lát sau, nhỏ giọng cầu xin truyền đến: "Không cần... Em không đau... Có thể không bôi thuốc được không?..."

Hoắc Liệt cúi người, có chút thô bạo nhét thuốc mỡ vào trong lòng bàn tay Khúc Tâm Nhu, quả quyết cự tuyệt: "Không được. Động tác nhanh lên, tự mình bôi, bôi xong thì ngủ."

Mới nãy đắc ý suy nghĩ da^ʍ tà, hơn nữa trước mắt có một hoạt sắc sinh hương*, giữa háng hắn căn bản căng cứng không nhịn được, trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi.

* Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh).

Việc này không chỉ tra tấn đối với Khúc Tâm Nhu, càng tra tấn Hoắc Liệt hơn.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~