Chương 20: Em không tiểu ra quần...

Editor: Cindy

Tiểu tử Lương Mộng đi rồi, Hoắc Liệt lại rơi vào trầm tư.

Hắn đối với đề nghị của Lương Mộng khịt mũi coi thường, nhưng không thể không thừa nhận điều Lương Mộng nói đều là nói thật.

Kể từ sau khi biết tên Khúc Tâm Nhu, Hoắc Liệt dựa theo quy trình nội bộ của Cục Cảnh sát tiến hành điều tra, cũng không hề tìm được tài liệu liên quan đến Khúc Tâm Nhu, thật giống như căn bản không tồn tại một người như thế.

Hoặc là, do Khúc Tâm Nhu nhớ nhầm tên của mình.

Tuy nhiên dựa theo phản ứng của Khúc Tâm Nhu nhận thấy, cái tên này chắc hẳn không phải giả.

Hoắc Liệt đã từng làm Đại đội trưởng lực lượng bộ đội đặc chủng, hiện nay địa vị trong ngành khá cao, hắn ngầm tìm các mối quan hệ thân tình, tiến hành lại một lần nữa điều tra Khúc Tâm Nhu càng nghiêm mật và càng cẩn thận hơn, nơi đó có nguồn tài nguyên tin tức và thông tin cặn kẽ nhất cả nước.

Nhưng mà kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

Tựa như Lương Mộng nói, nếu Hoắc Liệt không có suy nghĩ đặc biết đối với Khúc Tâm Nhu, căn bản sẽ không làm đến bước này.

Mà hết thảy mọi thứ, thậm chí phát sinh trước lúc Hoắc Liệt thấy rõ tâm ý của mình.

Tiểu tử Lương Mộng này cơ trí lanh lợi, lúc trước đi theo Hoắc Liệt đến bệnh viện gặp mặt Khúc Tâm Nhu, cũng đã trông thấy bộ dạng Khúc Tâm Nhu kêu Hoắc Liệt là 'Chủ nhân'.

Hiện giờ nuôi một đại mỹ nhân kiều diễm ướŧ áŧ như vậy ở trong nhà, Hoắc Liệt coi như một du mộc ngật đáp*, cũng nên lão thụ khai hoa** rồi.

* Du mộc ngật đáp: Thành ngữ Trung Quốc. Ẩn dụ sự cứng đầu, đại ý ám chỉ đầu gỗ, thiếu nhạy cảm tiếp thu chậm hoặc thần kinh thô.

** Lão thụ khai hoa: Ban đầu nó ám chỉ sự hiếm ra hoa của cây thiên tuế, hai hoặc ba mươi tuổi mới có thể nở hoa, do đó được xưng là 'Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa một lần'; Bây giờ nó đề cập đến những điều cũ với sự phát triển mới.

Làm người phụ nữ của hắn...

Trong đầu óc Hoắc Liệt không ngừng quanh quẩn mấy chữ này, trái tim 'Bùm bùm' rơi rớt mấy nhịp, không thể không nói hắn... Động tâm.

Chỉ cần Khúc Tâm Nhu thành người phụ nữ của hắn, hắn có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố cô, cho dù cả đời cũng không có vấn đề.

Mà hắn cũng có thể phát tiết du͙© vọиɠ một cách bình thường, trong ngực có thêm một đại mỹ nhân mềm như bông, thơm ngào ngạt. Buổi tối còn có thể ôm cô ngủ chung, khi nào có nhu cầu đều có thể dùng côn ŧᏂịŧ tiến vào cơ thể cô ——

Trong đầu hắn, hiện lên hoa huyệt đỏ hồng xinh đẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt lóng lánh chảy ra.

F*ck!

Hoắc Liệt ngồi trong phòng làm việc cũng có thể cương cứng, vội vàng nhặt về tất cả các tập văn kiện đã bị ném văng ra, chuyên chú đọc hồ sơ và báo cáo vụ án nhằm dời đi sự chú ý.

Ở trong lòng hắn còn tiếp tục mắng chửi Lương Mộng, đêm qua làm hại hắn bị Khúc Tâm Nhu phát hiện đang xem ảnh khiêu da^ʍ. Hôm nay làm hắn có ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi như vậy, về sau tuyệt đối không thể tiếp xúc quá gần với tiểu tử này.

Tuy nói như thế, nhưng trong khoảng thời gian sau đó, Hoắc Liệt liên tiếp thất thần.

Một người đàn ông từ sinh lý đến tâm lý đều vô cùng khỏe mạnh như hắn, mười tám tuổi được tuyển chọn vào quân đội, lúc ấy vẫn chưa kịp khai trai, nhiều nhất mới chỉ hôn trộm một cô bạn học ngồi cùng bàn, thì đã bị ném vào quân doanh toàn là đàn ông.

Một chút chính là 5 năm, đừng nói lên giường, ngay cả tay phụ nữ hắn cũng chưa từng đυ.ng vào.

23 tuổi xuất ngũ, từ doanh trại quân đội khép kín đột nhiên biến hóa tiến vào trong xã hội, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người trẻ tuổi hiện đại đều ưa chuộng tình một đêm, kết giao bạn giường.

Hắn là một người đàn ông cố chấp với quan niệm truyền thống tốt đẹp 'Không yêu đương thì không lên giường, tuyệt đối phải phụ trách đối với phụ nữ', trở thành lão già tư tưởng cổ hủ.

Ở quán bar, bởi vì tướng mạo và vóc dáng của Hoắc Liệt hấp dẫn không ít phụ nữ tự đưa tới cửa, nhưng vừa nghe đến giọng điệu này của hắn, đều bị dọa bỏ đi.

Ngay cả khi Lương Mộng lần đầu tiên nghe được tư duy logic của hắn, một bên cười ra nước mắt, một bên vỗ sau lưng hắn nói: "Lão đại, anh quả nhiên là người đàn ông tuyệt vời, nếu em là phụ nữ, tuyệt đối gả cho anh."

Cứ như thế ba năm tiếp theo trôi qua, hắn được làm Đội trưởng đội Cảnh sát, tiền lương và tiền thưởng mỗi năm đều tăng thêm, trong thẻ ngân hàng cũng có đủ vốn để lấy vợ, nhưng trước sau không tìm được người phụ nữ khiến hắn động tâm, muốn yêu đương, muốn kết hôn.

Hắn 26 tuổi vẫn là lão xử nam, nói ra chắc không mấy người tin tưởng.

Thật TM lãng phí ông trời cho hắn một cây súng thần công to lớn.

Đêm qua, lần đầu tiên hắn được sờ tiểu huyệt của con gái...

Hoắc Liệt nghĩ nghĩ, cuối cùng đi về phòng vệ sinh, len lén an ủi một lần nữa.

***

Ngoài món thịt bò hầm, Hoắc Liệt còn thích sườn xào chua ngọt, đặc biệt thích cắt miếng lớn, ăn một miếng thịt lớn, sau đó uống một ngụm bia lớn, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Khúc Tâm Nhu đã rất quen thuộc với bản tính ăn thịt động vật của hắn, sẽ dựa theo sở thích Hoắc Liệt mua nguyên liệu, chế biến một tô lớn.

Tối nay hai người ăn cơm, so với bình thường thì không có gì bất đồng, âm thanh tin tức thể thao đang phát ra, Hoắc Liệt vẫn lỗ mãng như vậy, Khúc Tâm Nhu như cũ quỳ ngồi ở trên thảm lông xù.

Hơn nữa cả ngày hôm nay cô rất ngoan, thành thành thật thật mặc quần áo.

Chẳng qua, nhìn như hai người bình tĩnh, nhưng trong lòng đều cất giấu một chút chuyện, thường xuyên liếc trộm lẫn nhau.

Hoắc Liệt nhìn chân Khúc Tâm Nhu, từ bắp chân đến mắt cá chân, đường cong tinh tế tuyệt đẹp, ngay cả chân, cũng nho nhỏ, trắng nõn, đầu ngón chân tròn tròn xinh xắn, trong suốt giống như trân châu vậy.

Hắn uống một hớp bia, không nghĩ ra làm sao cô gái này ngay cả đầu ngón chân cũng đẹp mắt như vậy.

Khúc Tâm Nhu không nhìn được ánh mắt trắng trợn táo bạo của Hoắc Liệt, tầm mắt cô chỉ liếc nhẹ một chút rồi thu hồi, cắn đũa, thất thần gảy hạt cơm.

Hoắc Liệt thấy cô ăn ít, nhíu nhíu mày, dứt khoát hỏi thẳng: "Em có chuyện muốn nói với anh?"

Khúc Tâm Nhu rũ rũ mắt, nghĩ ngợi chốc lát sau đó ngước mắt lên.

"Vậy nói đi." Hoắc Liệt thấy thần sắc nghiêm túc của cô, cũng buông đũa xuống, cẩn thận lắng nghe.

Vẻ mặt Khúc Tâm Nhu, vẫn là diện mạo lãnh đạm cao ngạo như thường ngày, chẳng qua trên má có chút hồng nhàn nhạt.

Cô thẳng lưng, giống như báo cáo học tập nghiêm túc kể lể nói: "Em không tiểu ra quần."

"Ân?" Hoắc Liệt lập tức có chút lờ mờ, nghi hoặc hừ một tiếng.

Khúc Tâm Nhu vẫn vô cùng nghiêm trang, tiếp tục dùng âm thanh vững vàng, nói những lời ái muội: "Đêm qua, em không có, tè ra quần." ——

---------------

Thật TM lãng phí ông trời cho hắn một cây súng thần công to lớn. —— Trích dẫn lời nói của Lương Mộng.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~