Chương 25: Thật dâʍ đãиɠ... Hút càng chặt hơn

Editor: Cindy

"Ô ô... A Liệt... Đủ rồi... Không cần sờ nữa..." Trong nháy mắt Khúc Tâm Nhu có cảm giác tựa như cô đang ngồi ở trên bàn tay Hoắc Liệt, mới có thể ăn ngón tay hắn vào trong càng ngày càng nhiều.

Ngón tay Hoắc Liệt, cũng từ hai ngón tăng thêm thành ba ngón.

Từ lúc bắt đầu đơn giản thô bạo thẳng tiến thẳng ra, biến thành lập tức ra vào lập tức căng mở, thậm chí hai đốt ngón tay phía trước còn ở bên trong tiểu huyệt uốn lượn, dùng đủ loại phương thức kí©h thí©ɧ Khúc Tâm Nhu.

"Chảy... Thật nhiều... Thật là nhiều... Từ bỏ, ô ô... A Liệt... Sẽ tiểu ra mất... Ô ô... Em không cần..."

Cái loại cảm giác ê ẩm sưng trướng và chua xót ở bên trong tiểu huyệt lại hiện lên trong cơ thể Khúc Tâm Nhu, còn có chất lỏng từ phía bên trong bắp đùi cô chảy xuôi xuống, lưu lại một dấu vết ướt nhẹp.

Đối với Khúc Tâm Nhu mới chỉ một lần trải qua cao trào đêm hôm trước mà nói, hết thảy các thứ này đều xa lạ. Cô tin tưởng vững chắc bản thân không tiểu ra, nhưng ở trong sự tê dại run rẩy xa lạ, không biết rõ đây là loại phản ứng sinh lý gì.

"A... Ô ô... Không cần..."

Cô sợ vạn nhất thật sự đi tiểu thì phải làm sao bây giờ, nhưng mà vẫn như cũ không dám đẩy tay Hoắc Liệt ra.

Hoắc Liệt cười, nói ra lời trong lòng của Khúc Tâm Nhu không dám nói: ""Muốn tiểu ra?"

Hắn quá quen thuộc với phản ứng ở thời điểm sợ hãi của cô, hắn biết rõ hiện tại Khúc Tâm Nhu sợ hãi nhất cái gì, cố tình còn nói như vậy.

Quả nhiên, một giây kế tiếp thân thể Khúc Tâm Nhu sinh ra phản ứng thật lớn, vách tường thịt bên trong tiểu huyệt dưới sự ảnh hưởng của thần kinh đang khẩn trương, đột nhiên buộc chặt một chút, thậm chí ngay cả toàn bộ hoa huyệt và mông ở phía sau, cũng đều căng thẳng như nhau.

Thật dâʍ đãиɠ... Cự nhiên hút càng chặt hơn.

Loại xúc cảm chặt khít này, Hoắc Liệt mong muốn biết bao chuyển từ đầu ngón tay tới trên côn ŧᏂịŧ cứng rắn, hàng thật giá thật cảm thụ một lần loại kɧoáı ©ảʍ có thể làm cho người ta hít thở không thông này.

"Không có... Không phải vậy... Anh đừng chạm vào em... Đi ra ngoài..." Khúc Tâm Nhu một bên phủ nhận, một bên cự tuyệt, phản ứng sinh lý của tiểu huyệt khiến cô căn bản không khống chế được, biện pháp duy nhất có thể nghĩ tới chính là không để cho Hoắc Liệt phát hiện.

Nhưng mà, Hoắc Liệt không chỉ không hề rời đi, ngược lại dùng một cái tay khác kéo Khúc Tâm Nhu về phía trước.

Cô đột nhiên bị lực đạo mạnh mẽ tác động, lảo đảo đi về phía trước vài bước, trong lúc này, ngón tay Hoắc Liệt như cũ tiến vào sâu ở trong tiểu huyệt của cô.

Theo thân thể đến gần, đầu gối Hoắc Liệt lọt vào giữa hai chân Khúc Tâm Nhu, hơi thở của hai người cũng càng gần hơn.

Hoắc Liệt ôm eo thon của Khúc Tâm Nhu, ngón tay cách một tầng vải vóc hơi mỏng vuốt ve, ngửa đầu nói với cô: "Có phải nướ© ŧıểυ hay không, thật ra thì có một phương pháp vô cùng đơn giản để phân biệt."

Hắn thả xuống một miếng mồi, chờ con cá của mình cắn câu.

"Cái gì... Phương pháp gì... A a... Đừng đυ.ng nơi đó... A a..." Thân thể Khúc Tâm Nhu dần dần mềm nhũn không vững, mông đυ.ng phải đầu gối Hoắc Liệt, không có suy nghĩ nhiều, từng chút từng chút ngồi xuống.

Bởi vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ 'Róc rách', cũng dính ở trên đầu gối Hoắc Liệt.

"Nơi này không thể đυ.ng vào?" Hoắc Liệt cười càng ngày càng xấu xa, ngón tay rút ra bên ngoài tiểu huyệt ướt đẫm, bóp âm đế, vân vê gảy qua lại.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, làn váy trên người cô vẫn luôn buông xuống, làm hắn không có cách nào nhìn thấy hoa huyệt ướt nhẹp, bất quá có thể nhìn gương mặt đỏ bừng của Khúc Tâm Nhu, như vậy cũng đủ rồi.

"A... Ô ô..." Khúc Tâm Nhu run rẩy, giữa môi chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ.

"Anh cũng không thể chạm vào?" Hoắc Liệt cố chấp, tìm kiếm đáp án.

"A a... Có thể... Ô ô... A Liệt có thể..."

Khúc Tâm Nhu không biết rõ tại sao, rõ ràng thời điểm kí©h thí©ɧ đến âm đế, cũng sẽ kí©h thí©ɧ đến miệng huyệt muốn đi tiểu, có khả năng phát sinh chuyện cô sợ hãi nhất.

Nhưng nghe được Hoắc Liệt hỏi như vậy, từ đầu đến chân, mỗi một tế bào của cô đều dung túng Hoắc Liệt, dù cho hắn có thể làm ra những chuyện ác liệt hơn.

Hắn đặc biệt thích hai chữ 'A Liệt' mà cô gái nũng nịu kêu, may mà cũng không hề hồ nháo, móng tay véo véo âm đế, cuối cùng lại cắm ngón tay vào bên trong tiểu huyệt, bắt đầu nhanh chóng thâm nhập đùa bỡn.

Tiếng nước chảy dinh dính kéo dài không bao lâu, đầu ngón chân Khúc Tâm Nhu co quắp một trận, nắm chặt mặt thảm lông, thân thể cũng run rẩy một trận, cứ như vậy đạt tới cao trào.

Mật dịch...

Lại chảy ra...

Ngực Khúc Tâm Nhu thở hổn hển dồn dập, cả người mềm nhũn, nhoài người ngã quỵ vào trên vai Hoắc Liệt, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tan rã không có tiêu điểm, thần trí đều bị cao trào tách ra.

Điều duy nhất làm, chính là thời điểm đang tới gần Hoắc Liệt, gò má nhẹ nhàng vuốt ve da thịt ở một bên cổ của hắn.

Làm nũng giống như mèo vậy.

Hoắc Liệt vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, trong nháy mắt, ma xui quỷ khiến nhích tới gần, môi mỏng hôn hôn gò má Khúc Tâm Nhu.

Nếu nói cái hôn thứ nhất do xúc động, do lý trí không có cách khống chế, khi môi mỏng đυ.ng chạm da thịt non mềm nóng bỏng, hắn đã hoàn hồn trong chớp mắt.

Nhưng vẫn không hề dừng lại.

Nhẹ nhàng, lại hôn một chút.

Đi xuống dưới một ít, lại hôn một chút.

Ở trên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lại hôn một chút...

Mềm như vậy, ngọt như vậy, còn mang theo một hương vị dâʍ đãиɠ.

Ánh mắt Hoắc Liệt cuối cùng rơi vào giữa răng môi và cái lưỡi hơi hơi vươn ra ngoài của cô, mới đột nhiên di dời tầm mắt, cơ bắp căng chặt cố nén du͙© vọиɠ không thể nói trong đáy lòng.

Hoắc Liệt, nếu mày thật sự muốn hôn lưỡi với cô ấy, thì chính là một tên mặt người dạ thú!

Nhưng bây giờ... Hắn và mặt người dạ thú thì có cái gì khác nhau chứ!

Hoắc Liệt cảm thụ xúc cảm ẩm ướt mềm mại trên ngón tay, thật lâu vẫn chưa rời đi, ở trong lòng thì chửi thầm như thế.

Một lát sau, đồng tử Khúc Tâm Nhu thoáng xuất hiện một tia ánh sáng, cô chậm rãi hoàn hồn.

Lúc này Hoắc Liệt trầm giọng mở miệng: "Vừa rồi thoải mái không?"

"...Thoải mái." Mí mắt Khúc Tâm Nhu hơi rũ, sau khi đầu óc trống rỗng, cô hết sức mệt mỏi, muốn vùi ở trong ngực Hoắc Liệt ngủ một giấc.

"Có sướиɠ hay không?" Hoắc Liệt truy hỏi.

"Sướиɠ. Rất xa lạ... Nhưng là... Là tốt..." Khúc Tâm Nhu hồi tưởng kɧoáı ©ảʍ mới vừa rồi, khó có thể nói một cách rõ ràng cụ thể, chỉ có thể biểu đạt như thế. ~

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~