Chương 37: Đừng sợ, đã kết thúc

Editor: Cindy

Người phụ nữ dựa gần cửa sổ, ngược ánh sáng, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy cả người màu trắng đơn thuần, còn có những sợi tóc màu đen dài như thác nước, theo động tác cúi đầu, buông rũ ở bên người.

Khúc Tâm Nhu đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn, muốn tới gần, muốn nhìn rõ mặt người phụ nữ, nghĩ tới đi đến nói chuyện với người phụ nữ, nhưng trong thân thể cô còn có một loại cảm giác khác, hai chân dừng tại chỗ, làm sao cũng không có cách tới gần.

Giống như cô và người phụ nữ này không phải chỉ cách nhau một khoảng cách, mà có một tấm bình phong trong suốt ngăn chặn, tách bọn họ ở trong thế giới khác nhau.

Chậm rãi, Khúc Tâm Nhu thấy người phụ nữ động đậy, cánh tay của cô ta vuốt ve thứ gì đó, nỗ lực chớp chớp mắt, mới nhìn rõ ở phía trên làn váy màu trắng, còn có một con mèo toàn thân trắng như tuyết, bộ lông mềm mại rậm rạp hòa làm một thể với làn váy, mới để cho người ta trong lúc nhất thời không hề chú ý tới.

Con mèo co rúc ở trên đầu gối người phụ nữ, giống như một quả cầu tròn vo, phơi nắng, thoải mái dễ chịu ngủ ngon.

Mà người phụ nữ vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngón tay từng chút từng chút vuốt ve bộ lông, vô cùng ôn nhu trìu mến, tựa như sợ đánh thức con mèo thức giấc.

Khúc Tâm Nhu lẳng lặng ở một bên nhìn, vẫn luôn đứng, hai chân bắt đầu mỏi nhừ, mới học theo dáng điệu cuộn tròn của con mèo, nằm xuống thảm lông trên mặt sàn nhà.

Lúc này cô mới chú ý tới cơ thể của bản thân rất nhỏ, giống như một cô bé 4 – 5 tuổi, mềm mại nhỏ xinh, lập tức ôm thành một cục.

Sau khi nằm xuống, ánh mắt cô như cũ dán chặt chằm chằm vào người phụ nữ, chăm chú nhìn động tác cánh tay một lần lại một lần vuốt ve, đáy lòng xuất hiện một chút ghen tỵ.

Cô hy vọng dường nào có thể trở thành con mèo kia, có thể nằm ở trên đầu gối người phụ nữ, có thể được vuốt ve ôn nhu như thế.

Cô học theo người phụ nữ nuôi dưỡng tóc thật dài, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, sờ lên cũng mềm mại như lông mèo vậy, nhưng vì sao người phụ nữ vẫn không muốn sờ cô một chút.

Chậm rãi... Mặt trời ngả về đằng Tây, khuôn mặt người phụ nữ cũng từng chút từng chút trở nên rõ ràng.

Hai mí mắt của Khúc Tâm Nhu rủ xuống, sắp chìm vào giấc ngủ, nỗ lực chớp chớp mắt, cuối cùng nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt tươi cười của người phụ nữ, đang nhìn con mèo nằm trên đầu gối, cười vui vẻ.

Phải chờ tới khi nào, người phụ nữ mới nguyện ý nở một nụ cười với cô...

Trên mặt đất rất cứng, rất lạnh, tuy nhiên chỗ này là địa phương gần nhất với người phụ nữ, cô không nỡ bỏ để rời đi.

Sau khi ngủ không biết bao lâu, đột nhiên truyền đến một trận tiếng sấm vang trời và tiếng mưa rơi xuống 'Rào rào', còn có gió lạnh mang theo mưa bụi thổi đến trên người Khúc Tâm Nhu, toàn thân lạnh run bị đông cứng bừng tỉnh.

Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy sấm sét đan xen trên bàu trời màu đen, cánh cửa sổ đang mở rộng, nước mưa và gió lạnh bị thổi lất phất bay vào.

Ầm ầm ầm!

Lại là một tia chớp, chiếu sáng một vệt trên bầu trời đêm, cũng phản chiếu bóng dáng người phụ nữ đang đứng cạnh cửa sổ lay động.

Người phụ nữ đưa lưng về phía Khúc Tâm Nhu, làn váy thật dài tung bay không ngừng trong gió, mái tóc dài không ngừng bay lượn, nhưng đối mặt với cửa sổ rộng mở, không né không tránh, còn ôm thật chặt con mèo vào trong ngực.

"Không muốn!"

Khúc Tâm Nhu dự cảm được nguy hiểm sắp phát sinh, rốt cuộc bất chấp tất cả, xông thẳng về phía người phụ nữ.

Nhưng mà, người phụ nữ giống như chưa từng nghe được tiếng la hét của cô, chẳng qua nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con mèo, ôn nhu nói: "Miêu miêu, đừng sợ, đã kết thúc."

Trong cơn gió lạnh, giọng nói người phụ nữ mang theo ý cười.

Trong chớp mắt có một tia chớp nữa xuất hiện, người phụ nữ không chút do dự đi về phía trước một bước, bước ra cửa sổ, thả người rơi xuống. ——

Không muốn!

Tại sao vứt bỏ cô, tại sao không thèm quay đầu lại nhìn cô một cái, tại sao không muốn mang theo cô đi cùng!

Trong lòng Khúc Tâm Nhu có quá nhiều quá nhiều nghi hoặc, nhưng hết thảy đều bị sự bi thương và bóng tối chiếm đoạt cắn nuốt.

Trong nháy mắt, biệt thự ở trước mắt không thấy, xung quanh thân thể một mảnh đen kịt, chỉ có tiếng sấm 'Ầm ầm' và tiếng mưa rơi 'Rào rào' vẫn còn tiếp tục, giọt mưa tầng tầng lớp lớp rơi xuống vỗ vào cửa sổ.

Không cần ——

Khúc Tâm Nhu mang theo hoảng sợ từ cảnh trong mơ, đột nhiên hơi ngồi dậy từ trên giường, ngực phập phồng không ngừng, khϊếp sợ, sợ hãi, bi thương... Đủ loại cảm xúc ưu tư trộn lẫn ở chung một chỗ, vẫn như cũ cắn nuốt cô.

Cô không ngừng thở dốc, ngón tay nắm chặt chăn, còn có chiếc áo khoác quen thuộc không biết bị cô ôm vào trong ngực từ khi nào.

Ngoài phòng, một mảnh đen kịt, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên, tiếng mưa rơi không ngừng, trời thật sự đang mưa.

Khá tốt... Chuyện phát sinh với người phụ nữ kia hết thảy chỉ là cô nằm mơ.

"Chẳng qua mơ mà thôi..."

Khúc Tâm Nhu chậm rãi tự nói, khóe mắt hiện lên ẩm ướt dần dần không nhìn thấy ở trong bóng tối.

Hoắc Liệt!

Hoắc Liệt đâu?!

Cô đột nhiên đứng dậy từ trên giường, để chân trần dẫm lên mặt sàn nhà, men theo ánh sáng từ bên ngoài cửa xuyên thấu vào, chân lảo đảo vội vã bước đi.

Trong phòng khách, không bật đèn, ánh sáng đến từ chiếc TV đang phát sóng, là bình luận sau trận đấu bóng đá quen thuộc, điều này làm cho cô thoáng an tâm.

Khúc Tâm Nhu nhìn theo ánh sáng TV, thấy được một thân hình cao lớn đang nằm ngửa ở trên sô pha, dưới ánh sáng chợt lóe một cái, thỉnh thoảng lộ ra gương mặt anh tuấn cương nghị của người đàn ông.

Hắn ở nơi đó, chẳng qua đang ngủ mà thôi.

Cô nhìn thấy, sờ được.

Khúc Tâm Nhu nhìn chăm chú Hoắc Liệt, trong lúc nhất thời cô tựa như không nghe được tiếng sấm và tiếng mưa rơi, cũng như quên mất mọi chuyện phát sinh trong giấc mơ.

Cô từ từ tới gần, đi tới bên cạnh sô pha, gập chân ngồi quỳ xuống, ngón tay thận trọng khẽ chạm quần áo Hoắc Liệt, khi đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên cơ thể hắn, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười tươi, thở phào nhẹ nhõm.

"A Liệt."

Khúc Tâm Nhu khẽ gọi, cúi người gối đầu ở trên người Hoắc Liệt, gương mặt nhỏ dán ở bụng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nếu như A Liệt có thể vào ngay lúc này, nhẹ nhàng sờ sờ cô... Giống như thường ngày sờ sờ tóc cô, thì thật tốt.

Trong đáy lòng xuất hiện sự khao khát, làm cho cô không kìm lòng nổi, nắm lấy tay Hoắc Liệt, nhẹ nhàng đặt ở vị trí sau tai...

----------------

Chương tiếp chính là lúc năm ngày kì nghỉ chân chính bắt đầu.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~