Chương 47: Phía dưới cũng liếʍ liếʍ một chút ~

Editor: Cindy

Thay đổi chỗ làm, thay đổi tư thế, nhưng không khí nóng bỏng kiều diễm giữa hai người không hề giảm bớt chút nào.

Trong phòng, giường đệm chỉnh tề bị làm cho bừa bộn, chăn đẩy tới mép giường, bỏ quên ở một góc mép giường, sắp rơi xuống đất.

Ga trải giường còn khá chỉnh tề, ô vuông kẻ sọc đơn giản tối màu, thoạt nhìn phát hiện ra một người đàn ông nằm ở phía trên với cơ bắp rắn chắc và làn da màu đồng cổ lóng lánh, chẳng qua bên cạnh người đàn ông, còn có một người phụ nữ trắng như tuyết đang tựa sát.

Khúc Tâm Nhu quỳ ngồi ở trên giường, dựa sát bên người Hoắc Liệt, càng giống như đang nằm ở sau lưng hắn.

Cô cúi đầu, đang đưa đầu lưỡi xinh xắn ướŧ áŧ, từng chút từng chút, nhẹ nhàng liếʍ láp vết thương chảy máu bị cô cào ở sau lưng Hoắc Liệt.

Tất cả điều này, đơn giản vì thời điểm Hoắc Liệt ôm cô vào phòng có nói một câu.

Hắn nói: "Nước bọt có thể tiêu độc, nếu em thật sự cảm thấy có lỗi với anh, thì giúp anh tiêu độc."

Đối với yêu cầu của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu căn bản sẽ không phản đối, huống chi vết thương đó do cô gây ra.

Từ vết thương rất nhỏ rỉ ra giọt máu, còn chưa kịp theo đường cong cơ bắp đầy tính nghệ thuật chảy xuống, Khúc Tâm Nhu đã đem đầu lưỡi liếʍ đi, mùi máu tanh rỉ sắt lập tức tràn ngập vị giác, làm cô bài xích nhíu mày, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn, tỉ mỉ liếʍ láp theo những dấu vết bị cào.

Có đôi khi ở trên xương bả vai hình con bướm, có đôi khi ở sau cổ; có đôi khi ở trên cơ bắp rắn chắc, có đôi khi lại là làn da mềm dẻo...

Một chỗ Khúc Tâm Nhu cũng không bỏ qua, không ngừng dạo chơi ở trên người Hoắc Liệt, đầu lưỡi ngoại trừ mùi máu tươi, còn có vị mồ hôi trên người Hoắc Liệt toát ra.

Mặn mặn, thời điểm vừa rồi hắn hung mãnh ch*ch cô đã toát ra.

Rõ rằng loại hương vị chẳng có gì đặc sắc, nhưng làm cô lưu luyến không quên, mê đắm thật sâu ở trong đó, đến nỗi mỗi một miệng vết thương đều lây dính nước miếng của cô, tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ 'Tiêu độc'.

Còn đối với Hoắc Liệt mà nói, thời khắc hắn cảm thụ được đầu lưỡi mềm mại của Khúc Tâm Nhu, còn có cánh môi thỉnh thoảng vuốt ve.

Bị xúc động không chỉ có làn da hắn, càng là mạch máu dưới lớp da thịt hơi mỏng, huyết dịch nóng bỏng sôi trào, tăng tốc độ chảy xuôi.

Nói không chừng chịu sự kí©h thí©ɧ như thế, miệng vết thương nho nhỏ ngược lại càng trào ra nhiều máu hơn.

Hoắc Liệt tuy rằng khoan khoái, nhưng cơ thể căng chặt, nằm sấp trên giường, tùy ý để Khúc Tâm Nhu 'Muốn làm gì thì làm'.

Sau khi Khúc Tâm Nhu liếʍ láp xong tất cả miệng vết thương, một nửa đằng sau lưng Hoắc Liệt sáng lấp lánh, dính dính nước miếng, ở dưới ánh sáng lóe lên màu sắc da^ʍ mĩ.

Hắn nhưng vẫn không cho Khúc Tâm Nhu rời đi.

Hoắc Liệt trở mình, để Khúc Tâm Nhu nằm đè trên ngực hắn, giọng nói khàn khàn: "Ngực cũng liếʍ liếʍ một chút."

Thanh âm từ tính tấn công tới, Khúc Tâm Nhu cảm giác chính mình đang bị hắn câu dẫn, ngực rất ngứa, đầu lưỡi cũng ngo ngoe rục rịch. Cùng lúc đó, ánh mắt Khúc Tâm Nhu dừng ở trên cơ ngực của Hoắc Liệt, không mềm mại như phụ nữ, cũng không phải hình cầu tròn trịa, mà rắn chắc, hơi hơi nhô lên, vừa dày vừa nặng mà rộng rãi.

Khúc Tâm Nhu đối với cơ ngực này, cùng với hơi thở trên người Hoắc Liệt một mực quyến luyến không dứt, hiện giờ hết thảy đều ở trước mắt, trái tim lập tức đập nhanh hơn.

Càng thêm hấp dẫn tầm mắt Khúc Tâm Nhu, còn có đầṳ ѵú nho nhỏ màu đỏ sậm, nhô lên ở bô ngực cường tráng.

Đầu óc cô nhanh chóng lướt qua hình ảnh lúc trước, khi Hoắc Liệt cắn chứ không hẳn liếʍ, thời điểm ăn đầṳ ѵú của cô, toàn thân cô sẽ vọt lên một trận kɧoáı ©ảʍ, vô cùng sảng khoái.

Nếu như đầṳ ѵú Hoắc Liệt bị đυ.ng chạm như thế, hắn cũng sẽ có kɧoáı ©ảʍ như thế chứ?

Khúc Tâm Nhu muốn Hoắc Liệt thoải mái, muốn hắn cũng cảm thấy sảng khoái.

Cô không chút suy nghĩ, một ngụm hôn xuống ngực Hoắc Liệt, ngậm đầṳ ѵú nam tính nho nhỏ tối màu ăn vào trong miệng.

Cùng trong nháy mắt, thân thể Hoắc Liệt chấn động, ở dưới thân Khúc Tâm Nhu nhẹ nhàng rùng mình.

Khúc Tâm Nhu không biết chuyện gì đã xảy ra, còn tưởng rằng cô làm sai, vừa muốn ngẩng đầu lên, nhưng sau gáy có thêm một lực mạnh mẽ, bàn tay to rộng của Hoắc Liệt nặng nề đè xuống.

"Em tiếp tục làm, hôn nó, dù cho cắn vào cũng đừng ngại." Thanh âm Hoắc Liệt so với vừa rồi càng thâm trầm, côn ŧᏂịŧ giữa háng hùng hổ đứng thẳng.

Bọn họ vừa mới cao trào, hắn có dư thừa thể lực để làm thêm mấy trận, nhưng thân thể Khúc Tâm Nhu vô cùng mảnh mai, sao có thể chống đỡ được.

Thời gian trước mắt, có thể nói do hắn đại phát từ bi, bố thí cho Khúc Tâm Nhu nghỉ ngơi lấy lại sức, dùng để hồi phục thể lực.

Cánh môi Khúc Tâm Nhu không hề rời khỏi đầṳ ѵú Hoắc Liệt, hơn nữa nghe lời hắn nói, mạnh mẽ hôn lấy, dùng đầu lưỡi và cánh môi liếʍ mυ"ŧ, còn không cần thầy dạy cũng hiểu lượn vòng đảo quét xung quanh quầng vυ", cuối cùng mới nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Cô không dám dùng sức quá lớn, hàm răng không hề lưu lại dấu vết, đâu giống như trên đầṳ ѵú của cô, còn có dấu răng của Hoắc Liệt.

Nhưng mà hết thảy, đủ để cho Hoắc Liệt sảng khoái một trận, từ chỗ sâu nhất trong l*иg ngực phát ra tiếng kêu rên trầm thấp, dùng phương thức rêи ɾỉ của đàn ông.

"Ân... Rất giỏi... Em làm rất tuyệt... Tiếp tục..."

Khúc Tâm Nhu dưới sự cổ vũ không ngừng của Hoắc Liệt, cố dành lấy càng nhiều hơn lòng tin tưởng, không chỉ mυ"ŧ vào đầṳ ѵú hắn, còn một bên hôn, một bên xê dịch, đổi tới trên đầṳ ѵú bên kia còn chưa được đυ.ng vào.

Giống như đang ăn cái gì đó, hàm răng cắn viên thịt nhỏ, rồi ngay sau đó một ngụm nuốt vào miệng.

Ngực Hoắc Liệt nằng nề phập phồng, đồng tử đen bóng có thêm một tia thỏa mãn, ngón tay thâm nhập vào mái tóc đen dài như thác nước, thỉnh thoảng vuốt ve đỉnh đầu cô, còn có cổ cô.

Một tay thì ôm lấy mông Khúc Tâm Nhu, nắm bóp thịt mông non mềm đàn hồi, một tay thì ôm người cô, để cho thân trể trần trụi của hai người dán sát.

Toàn bộ trọng lượng của Khúc Tâm Nhu đè ở trên người Hoắc Liệt, hắn hoàn toàn không cảm thấy nặng, ngược lại thì càng bóp càng hăng say trên cặp mông đầy đặn, khiến cho da thịt trắng như tuyết, cũng in lại dấu tay thuộc về hắn.

Khúc Tâm Nhu cũng bị lây nhiễm, một bên liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú, bên kia vuốt ve ngực hắn, kẹp đầṳ ѵú đã liếʍ láp qua ở giữa hai ngón tay, không ngừng vuốt ve đùa bỡn.

Dần dần, cô càng giống như nghiện, không chỉ gặm cắn, càng liên tục không ngừng mυ"ŧ vào, ngông cuồng liếʍ mυ"ŧ nhiều hơn...

Ngực Hoắc Liệt nổi lên một tia đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn thấy Khúc Tâm Nhu như một con mèo con còn chưa cai sữa, cắn chặt núʍ ѵú của hắn không buông, hòng mυ"ŧ sữa từ bên trong ra.

Hắn coi như là một con mèo, nhưng mà là con mèo đực, sao có thể có sữa.

Sữa không có, nhưng thật ra hắn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nha.

Hoắc Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, trong ý thức nhanh chóng lướt qua hình ảnh da^ʍ mĩ.

"Tiểu Nhu, phía dưới cũng liếʍ một chút..."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~