Chương 51: Đại sư tử dính người

Editor: Cindy

Chung quy dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu mặc quần áo xong, cô chống chân run rẩy đi ra ngoài.

Nhưng mà mới vừa đi được mấy bước, còn chưa ra khỏi cửa phòng, đã bị Hoắc Liệt dùng sức kéo lại.

Người đàn ông này chẳng lẽ còn muốn làm ư?!

Trong đầu Khúc Tâm Nhu thoáng qua cái ý tưởng đáng sợ này, lập tức cho Hoắc Liệt một ánh mắt lạnh như băng để cảnh cáo.

"Không phải em tưởng chuyện đó chứ?" Hoắc Liệt vội vàng phủ nhận, trong lòng hắn xác thực muốn làm chuyện yêu, nhưng hắn không phải loại người chỉ lo sung sướиɠ cho bản thân, không màng sự khác biệt thân thể phụ nữ và đàn ông, hắn kéo chặt cánh tay Khúc Tâm Nhu: "Tiểu Nhu, đừng đi ra ngoài, chúng ta ăn ở trong phòng luôn."

"Sẽ làm bẩn." Khúc Tâm Nhu nhẹ nhàng nhíu mày, không đáp ứng lời Hoắc Liệt nói, là một con mèo thích sạch sẽ, chưa bao giờ có thói quen ăn uống ở trong ổ mèo.

"Cũng chỉ một lần mà thôi, làm bẩn thì anh sẽ dọn." Hoắc Liệt tiếp tục khuyên bảo cô.

Khúc Tâm Nhu nghi hoặc khẽ lên tiếng trả lời, một đôi mắt sáng ngời nhẹ nhàng ngước nhìn quét quanh khuôn mặt Hoắc Liệt, tựa hồ lần đầu tiên nhìn được ánh mắt quẫn bách né tránh của người đàn ông.

Giống như bên ngoài phòng cất giấu một bí mật cái bí mật lớn bằng trời, không muốn để cho cô biết.

"Anh buông tay." Khóe miệng Khúc Tâm Nhu giật giật, tính tình quật cường, dùng ngữ khí không kiên định.

Một người đàn ông cao lớn thô kệch như Hoắc Liệt, thế nhưng ngay lúc này co rúm lại một chút, bả vai lung lay, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Đây chính là do em tự muốn đi ra ngoài."

Lời nói vừa dứt, hắn đồng thời buông lỏng tay.

Khúc Tâm Nhu mặt đầy nghi hoặc đi ra ngoài, mới đi được vài bước, vừa vặn thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài phòng khách, tức khắc bị hoảng sợ.

Trong phòng khách tựa như có người đánh nhau một trận, nơi nơi ngổn ngang bừa bộn.

Sô pha biến hình, quần áo tán loạn đầy đất, qυầи ɭóŧ phụ nữ và qυầи ɭóŧ đàn ông quấn quýt ở chung một chỗ, ngay cả bàn nhỏ uống trà cũng nghiêng bảy vẹo tám thay đổi vị trí, xung quanh còn rơi hỗn độn một ít đồ vật.

Khúc Tâm Nhu không dám tin tưởng nhìn hết thảy mọi thứ, đặc biệt một vùng lõm xuống rõ ràng trên sô pha, kinh ngạc hỏi: "Sô pha làm sao bị hỏng."

Cái sô pha này, ngoại trừ áo khoác của Hoắc Liệt, là vật thứ hai cô thích, thời điểm Hoắc Liệt đi làm, cô thích nhất nằm cuộn tròn ở trên sô pha.

Nhưng mà vấn đề cô buột miệng thốt ra, ngay sau đó thấy được vị trí lõm xuống nghiêm trọng nhất trên sô pha, có một chút dấu vết tối màu, như là... Vết máu.

Cảnh tượng hoang da^ʍ vô độ đêm ngày hôm qua, nháy mắt tái hiện ở trong đầu Khúc Tâm Nhu, bên tai cũng toàn là hơi thở dốc thô nặng của Hoắc Liệt, còn có tiếng vang 'Kẽo kẹt kẽo kẹt' sô pha phát ra.

Bọn họ thế nhưng làm hỏng sô pha!

Khúc Tâm Nhu kinh ngạc, rồi đột nhiên lập tức đỏ mặt, giống như quả táo lễ Giáng sinh.

Hoắc Liệt đi theo phía sau cô, tùy tiện nhìn mọi thứ, tròng mắt đen đảo quét xung quanh, ngược lại còn mang theo ý tứ dư vị kéo dài, đặc biệt nhìn máu xử nữ của Khúc Tâm Nhu dính trên sô pha, mạch nước ngầm trong đáy mắt tuôn trào, côn ŧᏂịŧ ở đũng quần bắt đầu cương cứng.

Khi Khúc Tâm Nhu quay đầu nhìn về phía Hoắc Liệt, vừa lúc thấy đũng quần hắn phồng cứng không bình thường, gương mặt vốn đỏ rực, càng nóng muốn bốc khói.

Hai mắt cô trừng to, một lần nữa bắt đầu nổi giận, ra lệnh đối với Hoắc Liệt: "Anh mau đem nơi này khôi phục nguyên trạng."

"Anh vốn nghĩ chờ sau khi thu dọn xong mới để cho em ra, nhưng chính em cố tình không nghe anh." Hoắc Liệt nhún vai, xít lại gần trước khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của Khúc Tâm Nhu: "Lần sau biết nên nghe lời của anh rồi chứ?"

Đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu mím chặt, vẻ mặt ngượng ngùng, gật gật đầu.

Hoắc Liệt trộm hôn cánh môi thơm mềm của cô, toét miệng nở nụ cười tươi rói, rồi lập tức đi làm 'Việc nhà."

Hành động của hắn lưu loát nhanh nhẹn, làm việc cũng mau chóng, phòng khách cơ bản khôi phục nguyên trạng ban đầu, duy nhất một thứ không khôi phục được, chính là chiếc sô pha bị hỏng.

Hoắc Liệt ở ngoài cửa trả tiền, Khúc Tâm Nhu một mình đứng trước sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm một chút dấu vết tối màu, càng xem càng không vừa mắt, cầm một cái gối ôm bên cạnh, che đậy dấu vết, lúc này mới cảm thấy thoải mái một ít.

Hoắc Liệt cầm cơm hộp quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Khúc Tâm Nhu đang cười trộm, nhìn lướt qua trên sô pha lẻ loi một chiếc gối ôm, lập tức hiểu rõ.

Hôm nay, Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu không còn một người ngồi trên sô pha, một người ngồi bên cạnh bàn trà ăn cơm.

Hoắc Liệt ngồi khoanh chân trên thảm, một phen kéo Khúc Tâm Nhu, ôm người phụ nữ đang bận bịu sắp xếp hộp cơm vào trong ngực, theo đó cặp mông tròn vểnh ngồi sát trên đùi hắn.

Hắn không cho cô phản bác nói: "Hôm nay cứ như vậy ăn cơm."

Khúc Tâm Nhu giãy giụa, nhưng đều bị Hoắc Liệt trấn áp hết, còn chẳng biết xấu hổ hỏi cô: "Còn không cầm nổi đũa sao? Dứt khoát để anh đút em ăn cơm đi?"

Vào giờ phút này, Khúc Tâm Nhu đã vô cùng hiểu rõ người đàn ông xấu xa này, nếu cô không thỏa hiệp trước một bước, hắn rất có thể thật sự làm ra chuyện như vậy.

"Anh ăn cơm đi, đừng nháo loạn." Khúc Tâm Nhu dặn dò một câu, ngừng giãy giụa.

Tốc độ ăn cơm của Hoắc Liệt luôn luôn rất nhanh, giống như châu châu bay, hôm nay còn đói bụng lâu như thế, nhanh như gió cuốn mây bay, ăn nuốt 99% số thịt vào trong bụng, còn một miếng duy nhất ở trong bát Khúc Tâm Nhu, đang bị cô dùng cái miệng nhỏ cắn nhai.

Đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu dính nước sốt bóng loáng, đỏ chói mà sáng lấp lánh, làm cho Hoắc Liệt lập tức nghĩ tới dâʍ ŧᏂủy̠ hoa huyệt dinh dính, ánh mắt nóng cháy bỏng nhìn chằm chằm, mà côn ŧᏂịŧ cương cứng chống lên phía sau mông Khúc Tâm Nhu.

Khúc Tâm Nhu nhận thấy được ánh mắt hắn, dừng đũa lại, giương mắt nhìn về Hoắc Liệt, hỏi: "Anh còn muốn ăn thịt?"

Hắn nơi nào muốn ăn thịt, mà muốn ăn cô thì có, du͙© vọиɠ đều viết ở trên mặt.

Hoắc Liệt đột nhiên nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu: "Anh ăn no rồi, nhìn em ăn."

Trên bàn trả nhỏ, ngoại trừ một vài món ăn mà Hoắc Liệt đã quét sạch, còn mấy món thức ăn thanh đạm, do Khúc Tâm Nhu chọn, Hoắc Liệt không nếm thử chút nào.

Khúc Tâm Nhu nhíu nhíu mày, không tán đồng thói quen ăn uống của hắn, ôn nhu dặn dò: "Anh không nên chỉ ăn mỗi thịt, phải ăn thêm rau. Làm sao anh giống như đứa trẻ kén ăn vậy, không thích ăn rau xanh?"

Cô đang cúi đầu ăn cơm, một chút cũng không hề chú ý đến người đàn ông sau lưng, thời điểm nghe cô nhắc đến hai chữ 'Đứa trẻ', hai mắt hắn lập tức nhìn về bụng nhỏ của cô, gắt gao nhìn chằm chằm.

Đêm qua hắn bắn 4 lần hay 5 lần, chính Hoắc Liệt cũng không nhớ được, nhưng mà mỗi lần đều đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi rót vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô.

Nếu như vận khí tốt, nói không chừng hiện tại đã có tϊиɧ ŧяùиɠ thụ tinh ở trong bụng cô.

Hoắc Liệt suy nghĩ, bất tri bất giác nở nụ cười.

Nếu hắn nhận định Khúc Tâm Nhu là người phụ nữ của hắn, tự nhiên sẽ không bài xích đứa trẻ thuộc về bọn họ.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~