❋ Chương 63: Phòng bếp PLAY ③ Côn ŧᏂịŧ ép nước trái cây

Editor: Cindy

Khúc Tâm Nhu nhíu chặt mi tâm, trên gương mặt xinh đẹp tìиɧ ɖu͙© và sự rối rắm đan chéo vào một chỗ, lý trí trong lúc hỗn loạn còn chưa rõ ràng, nhưng mà không kiềm hãm được tách hai chân ra, một lần nữa rộng mở.

Hoắc Liệt nhạy bén nắm bắt từng chi tiết nhỏ, ngón tay thâm nhập sâu vào bên trong ấn ép trái cây nho nhỏ, dùng sức đẩy về phía trước.

"A —— không cần... Quá sâu, quá sâu..." Khúc Tâm Nhu thở hồng hộc, ngồi ở trên mặt bếp, thân thể mềm nhũn chống đỡ không được, bất lực tựa sát vào ngực Hoắc Liệt.

Bên tai cô rất nhanh truyền đến lời nói tàn nhẫn của người đàn ông.

"Nếu không vào sâu một chút, làm sao có thể ăn nhiều hơn chứ?"

Hoắc Liệt nhanh chóng cầm lên trái cà chua bi thứ hai, trước tiên giữ trên ngón tay, vân vê một vòng bên ngoài hoa môi ướt nhẹp, phía trên trái cà chua dính dâʍ ŧᏂủy̠ bóng loáng sáng lấp lánh, giống như một lớp mật ong, rồi mới nhét vào bên trong tiểu huyệt.

Hai viên... Ba viên...

Sáu viên... Bảy viên...

Thời điểm khi nhét vào viên thứ chín, trái cà chua nho nhỏ khiến tiểu huyệt bị nhét tràn đầy, ngay cả miệng huyệt bị căng ra, cánh hoa bị mở ra hoàn toàn, một chút nếp nhăn cũng không thấy được.

Trong đó trái cà chua thứ chín, một nửa nhét ở bên trong, một nửa lộ ở bên ngoài, không cẩn thận thì sẽ rơi ra ngoài.

"A... Không được... Quá đầy... Không nhét được... A Liệt... Thật sự nhét không được..." Khúc Tâm Nhu không ngừng thở gấp, thân thể khẩn trương không dám nhúc nhích một chút, chỉ sợ không cẩn thận liên lụy đến hoa huyệt: "A... Không cần... Ô ô..."

Hoắc Liệt nắm trái cà chua bi thứ chín, đầu ngón tay gắng dùng sức, còn ép vào bên trong: "Thật sự không được?"

"Thật sự... A Liệt... Thật sự... Không muốn... A Liệt... Ngô ngô..." Khúc Tâm Nhu một bên rêи ɾỉ, một bên khống chế không được tiểu huyệt co rút lại, rõ ràng bị nhét đầy, nhưng vẫn có dâʍ ɖị©ɧ sáng trong suốt chảy ra từ khe hở.

Hoa huyệt kiều diễm, trái cà chua nhỏ đỏ tươi, tất cả đều đỏ bừng, còn giữ nước dịch da^ʍ mỹ...

Tròng mắt đen của Hoắc Liệt nhìn chằm chằm một màn này, du͙© vọиɠ trong con ngươi tựa như ngọn lửa sắp phun trào ra ngoài, côn ŧᏂịŧ giữa háng vừa cứng vừa nóng, duy trì gươm súng sẵn sàng thẳng tắp một hồi lâu.

Vừa lúc đó, hắn thế nhưng cầm lên trái cà chua bi thứ mười.

"Không cần... A Liệt... Không muốn..." Đôi mắt Khúc Tâm Nhu bất an run rẩy, ngay cả thân thể cũng giãy giụa.

Chỉ nghe thấy tiếng vang 'Phụt phụt', hình như trái cà chua bi bởi vì vách tường thịt trong tiểu huyệt co rút lại, từ trong âʍ đa͙σ rớt ra ngoài, nhưng là một hay hai viên, thì cô không rõ ràng lắm.

Bời vì giờ phút này, ý thức của cô đã bị nụ hôn của Hoắc Liệt chiếm cứ.

Trái cà chua nhỏ thứ mười trong tay Hoắc Liệt, không phải hướng về tiểu huyệt, mà hắn nhét vào trong miệng mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nước ép tràn ngập trên vị giác, mùi vị chua khiến hắn cau mày.

Cùng với hương vị lúc nãy hôn mυ"ŧ trong miệng Khúc Tâm Nhu, hoàn toàn khác nhau.

Hắn không hề nghĩ ngợi, mạnh mẽ hôn xuống, đem thịt quả trong miệng hắn chia sẻ cùng với cô, môi lưỡi không ngừng liếʍ mυ"ŧ, vị ngọt chậm rãi hòa tan.

Cùng lúc đó, Hoắc Liệt bưng mông Khúc Tâm Nhu lên, một bên vuốt ve thịt mông đầy đặn, một bên ôm cô hướng về phía trước, nghênh đón sự đυ.ng chạm dưới hạ thân hắn, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lập tức kề sát ở trên hoa huyệt.

"A... Ô ô..."

Khúc Tâm Nhu vào giờ khắc này, tựa hồ biết Hoắc Liệt đang tính toán điều gì, cô giãy giụa muốn phát ra tiếng kháng nghị, nhưng mà đôi môi bị lấp kín, ngoại trừ khe hở giữa môi tràn ra một chút rêи ɾỉ, những thanh âm khác đều không thể phát ra.

Hắn... Hắn... Sẽ không phải thật muốn...

Lúc Khúc Tâm Nhu kinh ngạc phỏng đoán, côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hoắc Liệt trước tiên cọ xát mép đùi và bên ngoài hoa huyệt, trong chốc lát, phân thân đỏ tím bị thấm ướt bởi dâʍ ɖị©ɧ, chớp lóe màu sắc ánh sáng càng thêm da^ʍ mỹ.

Côn ŧᏂịŧ so với sự kề cận chặt chẽ của hoa huyệt và cà chua bi, càng thêm u ám, càng thêm hung mãnh.

Ngay sau đó, qυყ đầυ cực đại ở phía trước côn ŧᏂịŧ, để ở lối vào tiểu huyệt ——

"Ô ——"

Khúc Tâm Nhu không kịp phát ra tiếng kháng nghị, bụng Hoắc Liệt căng chặt, nặng nề cắm đi vào.

Sẽ hư...

Ở thời điểm lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, Khúc Tâm Nhu hồn nhiên không biết, cũng chưa từng nghĩ tới khả năng bản thân sẽ bị xé rách, vậy mà giờ này khắc này, cô khẩn trương ngay cả ngón chân cũng co quắp cuộn tròn, theo bản năng nhăn chặt ấn đường, chờ cơn đau đớn bị xé rách truyền đến.

Cô sẽ bị căng hư... Nhất định sẽ...

Nhưng mà, đau đớn không hề như bóng với hình như cô đã tưởng tượng, ngược lại có một dòng chất lỏng lạnh lẽo tràn ngập ở trong tiểu huyệt, lạnh khiến cô run rẩy, sau đó cảm giác được dòng chất lỏng này theo mép đùi cô chảy xuống.

Lạnh quá...

Cà chua bi trước khi được rửa sạch, từng đặt ở trong ngăn mát tủ lạnh, dù ngâm ở trong tiểu huyệt ướt nóng một hồi, nhưng bên trong trái cà chua vẫn thấm lạnh như cũ. Theo sự thâm nhập của côn ŧᏂịŧ Hoắc Liệt, dưới lực đạo mạnh mà có lực, những quả cà chua bi bị đè ép vỡ tung từng trái, nước ép bên trong đều chảy ra.

"Bị dọa sợ rồi?" Hoắc Liệt vào lúc này mới kết thúc nụ hôn sâu, một bên âu yếm ngực Khúc Tâm Nhu, một bên khẽ hôn mí mắt run rẩy của cô, thấp giọng nói.

"A... Ô ô... Lạnh quá... A Liệt... Lạnh..." Khúc Tâm Nhu thật sự sợ bóng sợ gió một trận, cũng thật sự muốn khóc, nhưng mà toàn thân đắm chìm trong du͙© vọиɠ, bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể không phải bị Hoắc Liệt nắm, mà chính là bị côn ŧᏂịŧ của hắn đâm chọc, ngay cả thời gian để cô khóc thút thít đều không có, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ.

"Nếu lạnh, thì ôm lấy anh, ôm chặt một chút."

Hoắc Liệt kéo Khúc Tâm Nhu vào trong ngực, cánh tay ôm chặt hơn, bầu ngực lớn đầy đặn bị ép sít sao ở ngực hắn, thật giống như hai cái màn thầu bị đè bẹp.

Thân thể cả hai dán chặt, côn ŧᏂịŧ giữa háng hắn cũng đâm rút càng ngày càng hung mãnh.

Từ lúc bắt đầu cắm vào rút ra nhàn nhạt nông cạn, biến thành nhanh chóng ra vào, côn ŧᏂịŧ thô to hết lần này đến lần khác chèn ép cà chua bi bên trong tiểu huyệt, ngay cả chỗ sâu nhất, dưới lực đạo mạnh mà có lực, bị vỡ tung tóe, nước ép tràn ngập.

Thật mạnh, ra ra vào vào, thật sâu, không ngừng giã nện.

Hoắc Liệt tựa như trở thành máy ép nước trái cây mạnh mẽ, dưới sự khuấy động của côn ŧᏂịŧ, chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng chảy xuôi xuống.

Nóng...

Cũng lạnh...

Tiểu huyệt nóng bỏng cùng chất lỏng hơi lạnh, làm cho hoa huyệt Khúc Tâm Nhu biến thành một thiên đường của băng và lửa, khiến Hoắc Liệt hoàn toàn bị lạc ở bên trong, trong thân thể chỉ còn lại thú tính du͙© vọиɠ, âm thanh 'Bạch bạch bạch' không ngừng thay nhau vang lên hết đợt này đến đợt khác, vừa rõ ràng lại vang dội.

"A... Ô ô... A Liệt... Nhẹ một chút... A..."

Khúc Tâm Nhu ngồi ở trên mặt bếp, một vòng xung quanh đều là bát đũa dễ vỡ, địa phương để cô chống đỡ không có, chỉ có thể bị Hoắc Liệt đâm lui về sau, lập tức lại bị hắn lôi kéo, nửa cái mông treo trên không trung, đôi chân dài trắng như tuyết bất lực run rẩy.

"A... Ô ô... A Liệt... Em không được..." Cô cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng ngày càng tê dại, đã tích lũy đến mức độ nhất định, một khắc cao trào cuối cùng, đang ở trước mắt.

Thân thể cô vô ý thức căng chặt, đặc biệt là đôi tay, nắm chặt ở phía sau lưng Hoắc Liệt, móng tay cào bấu bắp thịt hắn, để lại dấu vết hình trăng lưỡi liềm nhàn nhạt.

"Tiểu Nhu, cùng anh cùng nhau..."

Hoắc Liệt nhận thấy được này hết thảy, tốc độ thọc vào rút ra của côn ŧᏂịŧ đột nhiên nhanh hơn, không chỉ như máy ép trái cây, càng như súng bắn tỉa, tốc độ thật nhanh, nhưng không bao giờ biết mệt mỏi.

Một khắc song song hai người đạt tới cao trào, Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu không biết hắn trước, hay cô trước, tìиɧ ɖu͙© và tình cảm dưới đáy lòng, gắt gao buộc chặt họ ở chung một chỗ, phân không ra lẫn nhau.

Từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, toàn bộ đều bắn vào bên trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, giống như sóng nước cuồn cuộn, cùng nước ép cà chua và dâʍ ɖị©ɧ bên trong, tất cả ùa ra.

Hô hô... Hô hô... Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu chưa bình ổn được tiếng hít thở.

Tí tách... Tí tách... Ướt đẫm, phân không rõ chất lỏng gì, một giọt một giọt nhỏ xuống mặt đất đá cẩm thạch.

Quá mắc cỡ... Thật sự quá xấu hổ.

Khúc Tâm Nhu tuy rằng bị động thừa nhận mọi việc, nhưng cảm giác lan tràn dưới thân, khiến cho cô chui đầu vào trên cổ Hoắc Liệt, mơ màng trầm lắng giả bộ ngủ, không muốn đối mặt với tất cả.

Hoắc Liệt nhìn cần cổ ửng đỏ của cô, không tiếng động thỏa mãn cười trộm, ôm chặt người phụ nữ yêu kiều mềm mại trong tay, hôn hôn sợi tóc cô, nói: "Có muốn đi phòng vệ sinh không?"

"...Ân." Khúc Tâm Nhu giả bộ ngủ không thể không lên tiếng, muốn đi rửa sạch sẽ mớ hỗn loạn dưới thân.

Lần này Hoắc Liệt không làm cô khó xử, sau khi cô trả lời, liền ôm cô đi.

Sau khi bọn họ rời đi, mặt bếp bừa bộn kinh khủng, cà chua bi rơi xuống trên mặt đất, vẫn còn nhỏ giọt 'Tí tách tí tách' những dòng chất lỏng, một mảnh hỗn độn da^ʍ mỹ.

Mà phòng vệ sinh, thì vừa mới bắt đầu, cũng không biết lần này bọn họ sẽ kéo dài bao lâu ~~~~~

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~