Chương 11-3

Lục Tu Văn bị tình huống trước mắt làm cho sửng sốt không nói nên lời, trước đây, anh ta vẫn luôn cho rằng Ariel chỉ là một bình hoa di động lẻn vào Đại học Trung Ương, bình thường đều là những người khác hoàn thành bài tập luôn giúp Ariel, thậm chí chính anh ta còn tình nguyện giúp một tay.

Nhưng trước khi sự giúp đỡ của anh có thể làm nên biến động gì, thì Ariel đã lắc mình biến đổi thành sinh viên ưu tú đến độ anh ta cũng có thể tin cậy dựa vào???

Anh ta không thể không gửi cho Cố Triết một đoạn tin nhắn:

Lục Tu Văn: [ Gần đây Ariel sao thế? Đột nhiên lại quyết chí tự cường chăm chỉ?]

Cố Triết: [...]

Cố Triết: [ Tớ từng nói là cậu ta đừng khiến người khác nhọc lòng quan tâm]

Lục Tu Văn: [ ... Thật khó mà tin nổi, từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn trong trạng thái tâm hồn lang thang, giờ thì không cần phải nói luôn]

Lục Tu Văn: [ Nhưng điểm các môn chuyên ngành của cậu ta có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?]

Cố Triết: [Cậu ta nói thích có tài liệu giải phẫu của riêng mình, nên sẽ không leo lên xếp hạng nhất của lớp đâu.]

Lục Tu Văn kinh ngạc: [Tài liệu giải phẫu? Của riêng mình?]

Cố Triết: [Cậu sẽ không muốn thấy dáng vẻ khi làm thực nghiệm giải phẫu y học của cậu ta đâu.]

Lúc này, kết quả báo cáo thực tập lần trước của bọn họ được công bố, dù Ariel thiếu đi các bạn học trợ giúp, nhưng thứ tự không hề bị tụt lùi mà còn tiến thêm mấy bậc, đã nhảy lên vị trí thứ mười. Thầy giáo đứng trên bục giảng không biết sóng ngầm drama cuồn cuộn trong đám sinh viên, nên rất hồ hởi phấn khởi tán dương cố gắng của Ariel khiến cả một đám xem kịch vui như bị đấm vào mặt vậy.

Lục Tu Văn hoàn toàn bó tay luôn.

Mà những tin đồn quanh bọn họ cũng nhanh chóng bị bầu không khí vui mừng khác thay thế, lễ tình nhân ở đế quốc sắp tới rồi, bọn họ sẽ có ba ngày nghỉ lễ. Dù có tìm được đối tượng hay không, thì cứ được nghỉ là vui rồi.

Trong tất cả các ngày nghỉ lễ, nếu nhà họ Cố không có chuyện gì thì sẽ không gọi anh về, việc Cố Triết không trở về nhà càng khiến cho nhà họ vui hơn.

Nhưng anh lại nhận được tin nhắn từ thư ký của Cố Chính Sơn, nói anh nhất định phải về nhà đúng giờ trong kỳ nghỉ ba ngày này, dù bình thường không có chuyện gì tốt đẹp nhưng anh không thể không về.

Ariel biết chuyện này có hơi chút thất vọng, hắn tiếc nuối nói:" Lúc đầu, em nghĩ sẽ ở lại ký túc xá cùng anh, nhưng xem ra không cần nữa rồi."

Cố Triết sững sờ đáp:" Anh cũng không ngờ sẽ có chuyện này."

"Vậy giờ anh thử suy tính một chút đi." Ariel đi đến bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh," Nếu không phải về nhà, anh có muốn ở chung cùng em trong lễ tình nhân này không?"

Cố Triết nhìn vào đôi mắt tím mê người kia, trái tim anh không kìm được lại đập rộn lên. Gần đây, Ariel thường xuyên khiến anh khó mà rời mắt được, dung mạo của hắn vốn đã rất kinh diễm, thường ngày thân mật nũng nịu cũng khiến người ta khó chối từ, giờ lại thêm dịu dàng ôm ấp lại càng khiến lòng anh cảm thấy quyến luyến khó rời.

Tất thảy mọi thứ của Ariel đều khiến anh không thể cưỡng lại, anh không nghĩ ra được bất kỳ lý do gì để từ chối hắn. Và anh cũng mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của Ariel, lúc này anh quyết tâm nghe theo trái tim mình:" Tôi nghĩ là tôi sẽ cùng cậu."

Đôi mắt tím xinh đẹp kia lập tức sáng ngời lên, hắn không kìm được vui mừng nhướn mày, đưa tay vòng ra sau eo Cố Triết, dịu dàng nói:" Đúng là ý tứ mà em nghĩ kia sao, A Triết?"

Cố Triết chưa bao giờ yêu đương, bầu không khí lúc này khiến anh ngại ngùng hơi nhẹ gật đầu.

"Năm nay không được, thì sau này mỗi năm chúng ta đều trải qua lễ tình nhân cùng nhau có được không?" Ariel nâng cằm anh lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bờ môi anh," Em có thể đòi một chút đền bù không?"

Được Cố Triết ngầm đồng ý, bờ môi Ariel nhẹ nhàng dán lên môi anh, nụ hôn thuở ban đầu dịu dàng lại ngọt ngào, không hề lẫn bất cứ tìиɧ ɖu͙© hay sự chiếm hữu nào khiến Cố Triết cảm thấy ấm áp thoải mái vô cùng, anh cũng bắt đầu đáp lại hắn.

Lúc anh chủ động đáp lại cũng chính là một kiểu ngầm thừa nhận cảm tình trong lòng, Ariel lập tức ôm sát eo anh, đầu lưỡi hắn cậy mở bờ môi anh, cố gắng xâm nhập vào miệng anh.

Sau khi kết thúc cái hôn sâu, hai người đều hơi đỏ mặt, Cố Triết cảm giác được du͙© vọиɠ của Ariel có xu thế ngóc đầu dậy. Anh hơi kinh ngạc, giờ phút này anh mới hoàn toàn tin vào tình cảm của Ariel với mình.

Hắn muốn chạm vào mình, cũng sẽ thật sự khát vọng mình.

Ariel áp vào trán anh, chóp mũi cũng chạm vào chóp mũi Cố Triết, đôi mắt như thạch anh tím tràn đầy yêu thương dập dờn:" Em sẽ đợi anh trở lại."