Chương 2

Giang Vọng Thư nhìn y vẻ mặt kinh ngạc, không rõ lý do, hắn lấy lại điện thoại di động, thoáng thấy trên cổ Đoạn Tu Trạch có lớp mồ hôi mỏng, liền lấy cổ tay áo, tránh đi vết thương trên cổ lau cho y: “Nếu cậu ăn no rồi thì quay lại bệnh viện, não cậu bị tổn thương, bác sĩ nói cần dùng máy móc kiểm tra chính xác, nên phải đợi cậu tỉnh lại mới làm lại một lần, nhanh cùng tôi trở về. “

Đoạn Tu Trạch cảm nhận được động tác trên cổ y, nắm lấy tay Giang Vọng Thư, hỏi: “Cậu đang làm gì?”

“Làm gì? Lau mồ hôi cho cậu.” Giang Vọng Thư không tức giận khi hắn nắm tay, ngược lại còn bình tĩnh dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay Đoạn Tu Trạch, y sợ tới mức buông lỏng tay hắn ra, cả người đều chấn động.

Nhưng rất nhanh, Đoạn Tu Trạch miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: “Chờ đã, cậu có thể giải thích cho tôi trước, cậu ghi tên tôi như vậy là sao?”

Giang Vọng Thư nhìn lướt tên trên điện thoại, nói: “Cái gì, là cậu sửa cho tôi.”

Giang Vọng Thư ngón tay nhanh chóng bấm vài cái, đổi lại tên, đưa cho Đoạn Tu Trạch xem: “Tôi lưu tên cậu là thế này.”

Đoạn Tu Trạch nhìn, là “Tên phiền phức”.

“…” Đoạn Tu Trạch nói: “Cậu mới phiền phức.”

Giang Vọng Thư nói: “Cầm tiền.”

Đoạn Tu Trạch cảm thấy hơi đau đầu, hiện tại cũng lười bận tâm đến Giang Vọng Thư, cầm tiền lẻ của chủ tiệm mì nhét vào túi quần, cùng Giang Vọng Thư đến bệnh viện kiểm tra.

Đoạn Vọng Thư liếc nhìn bình giữ nhiệt trong tay Giang Vọng Thư, thản nhiên hỏi: “Dì Ôn làm cho tôi à?”

Giang Vọng Thư cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Đoạn Tu Trạch, trong mắt có chút nghi hoặc: “Tôi làm.”

Đoạn Tu Trạch sửng sốt: “Cậu biết nấu ăn?”

Giang Vọng Thư dừng lại, nhìn Đoạn Tu Trạch: “… Cậu không phải mất trí nhớ chứ?”

Đoạn Tu Trạch còn chưa kịp nói, Giang Vọng Thư đã giơ hai ngón tay lên hỏi: “Đây là mấy?”

Đoạn Tu Trạch: “Hai?”

Giang Vọng Thư nhìn y chằm chằm, Đoạn Tu Trạch còn cố ý giơ hai ngón tay lên, “Hai.”

Giang Vọng Thư vươn tay bẻ ngón tay của Đoạn Tu Trạch, hắn đau đớn hét lên một tiếng, “Dừng tay, dừng lại, cậu muốn gϊếŧ người sao!?”

Giang Vọng Thư buông tay nói: “Đi kiểm tra.”

Đoạn Tu Trạch nắm lấy ngón tay mà Giang Vọng Thư vừa bẻ, ngoan ngoãn giống như một con chó lớn đi phía sau Giang Vọng Thư.

Giang Vọng Thư đưa Đoạn Tu Trạch đi chụp CT não, bác sĩ xem phim, trầm ngâm một lúc nói: “Có một chỗ máu tụ đường kính khoảng 1,44×2 gần thùy thái dương* của não, bên trái của hồi hải mã*, tức là hồi hải mã đã bị tổn thương, cậu có nhớ rõ mình là ai không?”

(*Thùy thái dương: Các thùy thái dương rất quan trọng trong việc nhận cảm âm thanh, ngôn ngữ, trí nhớ hình ảnh, trí nhớ tường thuật (thực tế) và cảm xúc. Tổn thương thùy thái dương trái làm suy giảm nặng sự nhận biết, trí nhớ và sự hình thành ngôn ngữ.

*Hồi hải mã: Người có hai hồi hải mã nằm ở hai bên bán cầu não. Hồi hải mã nằm ở thùy thái dương trong của não, có vai trò quan trọng trong việc củng cố trí nhớ ngắn hạn và dài hạn.)

Đoạn Tu Trạch nói: “Nhớ.”

Bác sĩ nói: “Người nhà của cậu có nhớ được ai không?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Đều nhớ rõ.”

Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vấn đề cũng không quá lớn. Chờ máu tụ tự nhiên tan đi, nhưng trong vòng nửa năm đến một năm, cậu không nên vận động mạnh”.

Đoạn Tu Trạch ngoan ngoãn đồng ý.

Bước ra khỏi phòng khám, Giang Vọng Thư cầm kết quả CT, xem xét cẩn thận, Đoạn Tu Trạch nói: “Có cái gì đẹp?”

Giang Vọng Thư nói: “Không nghĩ não của cậu lớn lên lại đẹp như vậy.”

Đoạn Tu Trạch nói: “Hình dáng đầu của tôi cũng đẹp, tròn trịa, hồi nhỏ mẹ tôi luôn nắn cho tôi”.

Giang Vọng Thư liếc y một cái, trả lại kết quả CT cho y: “Giữ cẩn thận, cậu ở bệnh viện thêm mấy ngày, cơm ba bữa tôi mang cho cậu.”

Đoạn Tu Trạch cảm thấy có gì đó không đúng: “Chờ đã, cơm ba bữa cậu cho tôi ăn cái gì?”

Giang Vọng Thư dừng lại nhìn y: “Cậu không muốn tôi mang cho cậu?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Có dì Ôn và mẹ tôi chăm sóc, cần gì cậu phải bỏ tâm tư?” Y nghi ngờ nhìn Giang Vọng Thư: “Cậu sẽ không hạ độc tôi chứ?”

Giang Vọng Thư tim đập rất nhanh, nhắm hai mắt rồi lại mở ra, chậm rãi nói: “Tại sao tôi mang đồ ăn cho cậu, cậu không biết sao?”